Đỗ
Duy Ngọc sanh năm 1950 tại Đà Nẵng, hiện đang sống tại Sài Gòn. Ông kể
lại cuộc đời mình và người bạn chí thân tên Nhân (Siêu Nhân) mà ông cho
là một THIÊN TÀI BỊ ĐỌA. Cả 2 người đều là Sinh Viên ưu tú du học ở Pháp
…Cuộc đời 2 người thăng trầm theo vận mệnh từ năm 1964 đến năm 2011 là
một đoạn đường rất dài …Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện hồi ký rất hay! Mời các bạn đọc:
1.
Tôi
học chung với Nhân từ năm 1964 lớp đệ ngũ. Trước đó, tôi có năm năm
học nội trú trường Pellerin, một trường dòng Lasan ở Huế do các Frère giảng dạy. Những năm học ở đó, tôi luôn đứng đầu lớp, là niềm tự hào của các Frère
phụ trách và gia đình. Nhưng từ khi về học ở Đà nẵng, tôi chưa bao giờ
vượt qua được Nhân. Lúc nhỏ tôi rất xấu tính, hay ganh tị, không muốn ai
hơn mình. Do vậy, tôi chẳng ưa gì Nhân.
Thành
phố này có hai ông Đốc. Một ông Đốc học phụ trách chuyện giáo dục của
toàn thành, ông Đốc này là ba Nhân. Ông Đốc thứ hai là ông Đốc tờ, tức
là ba tôi, quản lý ngành y tế của thành phố. Mấy ông quan chức thường
tụ họp nhau vào sáng chủ nhật ăn sáng, uống cà phê, bàn chuyện thời
thế. Sau khi mất nhiều thì giờ trao đổi chuyện chính trị, chuyện thế sự,
chuyện tiếp đó thường là chuyện con cái. Và lần nào cũng vậy, việc học
hành giỏi giang, thông minh của Nhân lại được đem ra tán dương. Mỗi lần
nghe chuyện, tôi rất khó chịu. Tự nghĩ mình cũng học giỏi có thua gì
Nhân mà chẳng bao giờ được nhắc tới. Nhân càng được ngợi khen, tôi càng
thêm ghét hắn. Khác hẳn tôi, Nhân rất muốn làm thân với tôi.
Tôi
càng tránh hắn càng cố đến gần. Lần nào gặp tôi hắn cũng nở nụ cười
thật tươi, còn tôi thì mặt nặng như chì. Nhân đẹp trai, tuy người hơi
thấp. Da trắng, mũi cao, mấy lọn tóc xoăn lúc nào cũng lòa xòa trước
trán. Môi lúc nào cũng đỏ như son. Mà kể cũng lạ. Nhà ông Đốc học có năm
người con, hai trai ba gái, chỉ có mình Nhân là đẹp, mấy đứa còn lại
đứa nào cũng xấu như ma. Lại thêm có đứa con gái kế Nhân bị thần kinh,
hay bỏ nhà đi lang thang, đứa em trai út thì bị bệnh down, lúc nào cũng
ngơ ngác, nước dãi chảy lòng thòng. Vì cảnh nhà như thế nên ông Đốc học
rất kỳ vọng ở Nhân, Nhân là niềm tin, niềm tự hào và cũng là lẽ sống của
ông.
Học
chung lớp với Nhân, càng ngày tôi càng thấy hắn giỏi, nhất là những môn
toán, lý, hóa. Thầy dạy môn toán tên Thanh, thầy dạy rất hay, học trò
rất mê. Thầy Thanh lúc nào áo quần cũng chải chuốt, tóc chải dầu bóng
lưỡng, cách đi giọng nói rất điệu. Thầy hay cho làm toán chạy, tức là
thầy đọc đề xong, trong năm hoặc bảy phút sau thầy chỉ nhận mười bài
giải nộp nhanh nhất. Nếu giải đúng thầy cho điểm tối đa, còn giải sai
thì khỏi có điểm. Nhân luôn luôn là người giải bài nhanh và đúng nhất.
Khi nào hắn nộp trễ hơn một chút thì có nghĩa hắn giải bài toán đó bằng
hai cách khác nhau. Lúc lên bảng giải toán hình học, hắn vẽ hình bằng
tay trái còn tay phải ghi lời giải. Thầy Thanh nể hắn lắm, gặp thầy nào
thầy Thanh cũng ca ngợi Nhân. Thầy còn bảo với Nhân là vào giờ của thầy,
hắn không cần ghi chép, muốn làm gì thì làm. Các thầy dạy môn lý, hóa
cũng bảo hắn thế. Nghe vậy, hắn chỉ cười, giờ học nào cũng ghi chép rất
cẩn thận.
Không
những học giỏi, Nhân còn đá banh rất siêu, đánh cờ tướng rất cừ. Lại
thêm rất giỏi võ. Không biết hắn học võ từ khi nào mà tay hắn cứng như
thép, cỡ mấy viên gạch xây nhà hoặc năm ba viên gạch thẻ chỉ cần hắn
vung tay là bị bể đôi ngay. Hắn múa gậy vun vút, đá ném không chạm vào
người hắn. Cỡ hai người công kênh nhau, người trên cầm mấy cục gạch, hắn
chỉ cần lấy đà chạy ba bước, bay lên đá viên gạch vỡ nát. Hay nhất là
trèo tường. Nhân chạy lấy đà, tung người thẳng góc với bức tường, chạy
thoăn thoắt lên trần nhà. Y như là mấy nhân vật trong truyện kiếm hiệp
của Kim Dung. Mỗi lần Nhân làm trò, cả bọn học trò chúng tôi trố mắt, há
mồm mà nhìn, lắc đầu thán phục. Mọi người đặt cho hắn cái tên là Siêu
Nhân. Tôi vừa sợ vừa ghét hắn. Tôi vốn ốm yếu, lại chúa nhát gan, chúng
bạn gọi tôi là con mọt sách. Cho nên dù không ưa, tôi cũng nể sợ hắn.
Không biết có phải vì võ công thâm hậu quá mà đôi mắt của Nhân trông lạ
lắm. Ánh nhìn như dao sắc, như có lửa, như muốn bóp nát người ta, đầy
sát khí. Tôi thường tránh ánh mắt của hắn. Nụ cười của hắn thân thiện
nhưng đôi mắt thì đầy hăm dọa.
Trong
các môn học, tôi chỉ nhỉnh hơn Nhân môn Pháp văn và hai môn phụ là âm
nhạc và hội họa. Bởi những môn này tôi được rèn luyện năm năm ở trường
dòng Lasan. Nhưng đến năm đệ tam, tiếng Pháp của hắn tiến bộ đến không
ngờ, đến thầy giáo già dạy Pháp văn cũng ngạc nhiên. Sau này tôi mới
biết là suốt cả mùa hè hắn chỉ tập trung vào môn học đó, cả ngày nghe
đài Pháp để luyện giọng và lảm nhảm luôn mồm mấy từ vựng. Có một lần
tình cờ tôi thấy trên bìa sách Pháp văn của Siêu Nhân có ghi câu bằng
chữ in đậm VOULOIR C'EST POUVOIR. Có lẽ đó là quan niệm của Nhân.
Cuối
năm đệ tam, Nhân lại khiến cho các Thầy và đám học trò thêm thán phục
khi giải bài thi toán tú tài 1 ban B chỉ trong 27 phút. Hắn lại tiếp tục
là tấm gương cho các bậc cha mẹ thường nhắn nhủ các con: gắng học cho
giỏi như anh Nhân. Hắn đi đến đâu cũng được mọi người trầm trồ khen
ngợi. Bởi thời đó, người giàu có không được trọng nể bằng người học
giỏi. Ngay cả những quan chức cũng rất trân trọng người tài, học trò
gỉỏi. Năm học đó, hắn lãnh phần thưởng lớn lắm, phải thuê xích lô chở về
nhà. Ông Đôc học rất hãnh diện. Mà hãnh diện cũng phải thôi, cha mẹ nào
lại không sướng khi có người con như thế.
Trong
lớp chúng tôi, thường chia ra hai nhóm rõ rệt. Mấy đứa nhỏ con, học kha
khá thường ngồi mấy bàn trên, còn mấy bàn cuối lớp mà mấy thầy gọi là
xóm nhà lá toàn là mấy đứa bự con, ba trợn, chơi nhiều hơn học và thường
chọc phá mọi người. Cầm đầu xóm này là thằng Hồ Lê. Đó là một thằng
sừng sỏ tuy cũng có tố chất thông minh, học hành cũng không đến nỗi tệ.
Hồ Lê người đen giòn, cao to lừng lững, mặt chữ điền, góc cạnh. Ngay
trên trán có một vết sẹo dài khiến khuôn mặt của hắn càng thêm vẻ anh
chị. Hắn bảo đó là vết tích chiến tranh. Hỏi thêm nữa hắn sẽ trừng mắt
hăm dọa nên chẳng ai dám lên tiếng thắc mắc nữa. Nhà Hồ Lê nằm trong
hẻm sâu sau lưng nhà tôi, mẹ hắn bán rau hành ở chợ. Nhà hắn trơ trọi
chỉ hai mẹ con và không bao giờ hắn nhắc đến cha. Tôi sợ hắn lắm, vì hắn
hình như rất ghét tôi, cứ tìm mọi cách để sinh sự.
Mỗi
lần gặp tôi hắn thường dí tay vào trán tôi mà gầm gừ: đồ quý tộc dơ
bẩn. Tôi cũng chẳng biết sao hắn lại bảo tôi thế. Tôi vốn nhát như cáy
nên thường tìm đủ mọi cách để tránh mặt hắn. Tránh hắn nhưng miệng lầm
bầm: ĐM thằng
Lê sẹo, rồi ông sẽ giết mày, anh hùng báo thù mười năm chưa muộn. Nói
thầm thế thôi, chứ thấy bản mặt nó là tôi đã sợ chết khiếp, nổi gai cả
người. Nhưng tôi càng tránh, hắn lại tìm đủ mọi cách để trêu ghẹo tôi.
Lúc thì đi đàng sau khèo chân cho tôi té. Khi thì búng tai, giựt tóc mai
của tôi rồi cười cợt với một lũ âm binh ăn ké.
Một
hôm chúng tôi được nghỉ tiết cuối, đang trên đường về nhà thì tôi bị
đám thằng Hồ Lê chận đường. Hắn đứng trước mặt tôi, hai chân khuỳnh
khuỳnh, cái mặt kênh kênh. Hắn bảo tôi rúc dưới háng hắn mà đi. Mặt tôi
xanh như đít nhái. Vừa tức vừa sợ. Miệng lắp bắp định van xin. Đường
vắng teo, chẳng có ai có thể giúp tôi. Tôi nghĩ phen này chắc tiêu.
Không chết vì nhục thì cũng ốm đòn với hắn. Hắn xắn tay áo, hai cánh tay
cuồn cuộn. Vung tay. Tôi nhắm mắt, tưởng như muốn đái cả quần. Hai chân
muốn quỵ xuống, bởi tôi vốn nhát đòn. Tôi chờ đợi cú đấm như trời giáng
của hắn. Bỗng nghe tiếng hự..hự.. huỳnh huỵch… như ai đấm bao cát. Sao
tôi chẳng thấy đau.
Hé
mắt nhìn, thấy thằng Lê đang nằm chỏng gọng, mặt nhăn nhó, méo xẹo.
Trước mặt hắn là Nhân. Siêu Nhân. Nhân chỉ tay vào mặt hắn và bảo: -
Tao cấm mày đụng đến thằng Ngọc, tao là bạn nó. Thằng nào ăn hiếp hắn sẽ
biết tay tao. Liệu hồn. Cút…Bọn thằng Lê chạy một mạch không ngoái đầu.
Nhân vỗ vai tôi, cười: Đừng sợ chúng, cứ sợ mãi thì chúng cứ ức hiếp
hoài.
Từ
đó, tôi và Nhân thân nhau. Đi đâu cũng có đôi. Và đám thằng Lê cũng
không dám đụng vào tôi nữa, dù ánh mắt nó cũng còn gầm ghè.
Đến
lớp đệ nhị, tôi chọn ban A còn Nhân tiếp tục ban B. Bởi ba tôi muốn
chuẩn bị cho tôi lên học y khoa nên bảo tôi học ban Vạn vật. Hơn nữa tôi
cũng còn háo thắng, muốn học khác lớp với Nhân để được đứng đầu lớp,
chứ học chung tôi không vượt qua được hắn. Dù khác lớp nhưng chúng tôi
vẫn đi chơi chung với nhau, gắn bó với nhau như hai anh em.
Nhân thường dẫn tôi đến quán nước ở góc sân trường. Chủ
quán là chị Đầm. Tôi gọi bằng chị vì chị lớn hơn chúng tôi vài ba tuổi.
Chị bị rỗ huê nên bọn học trò thường gọi là chị Đầm rô. Chị to lớn như
đàn ông, giọng ồ ề, lại khoái hút thuốc lá nên môi thâm xì. Tuy vậy, chè
đậu của quán chị rất ngon, nên lũ học trò rất khoái tụ tập ở quán chị.
Chị Đầm lại rất ái mộ Nhân, xem Nhân như thần tượng, ánh mắt nhìn Nhân
rất lạ. Tại quán đó, tôi bị chị dụ tập hút thuốc lá và thói quen này
theo suốt đời tôi. Và cũng tại quán đó trong một buổi trưa trú mưa, tôi
biết lý do tại sao Nhân cứ muốn làm thân với tôi.
Số
là cạnh nhà tôi có một gia đình rất giàu có, là chủ của mấy rạp xi nê
và khách sạn ở Đà Nẵng, Huế, Qui Nhơn và Nha Trang. Chủ nhân vốn xuất
than từ hoàng tộc tên Bửu Hân. Nhà có cậu con trai út tên Vĩnh Đệ còn
nhỏ và hai cô con gái rất đẹp, cô chị tên Huyền Tôn Nữ Dạ Lan, cô em là
Huyền Tôn Nữ Dạ Hương. Mỗi cô có nét đẹp riêng. Dạ Lan đẹp kiêu sa, đài
các. Dáng thanh mảnh, thướt tha. Cổ cao ba ngấn, da trắng như ngà, tóc
dài chấm mông, mặt như Đức Mẹ, mắt lúc nào cũng buồn vời vợi.
Suốt
ngày ngoài giờ học chỉ thơ thẩn trong vườn đọc sách, đan len, chiều
chiều lại đánh đàn piano cho đến tối. Dạ Lan thích mặc áo màu tím Huế.
Dù là áo dài đi phố, đi lễ nhà thờ hay áo cánh đi chơi, cô chỉ chọn độc
một màu tím rịm. Cô em Dạ Hương thì trái ngược với chị. Mới mười lăm
tuổi mà bộ ngực đã
tròn to khêu gợi. Tóc cắt ngắn, da rám hồng. Suốt ngày sau giờ học chỉ
đi tắm biển và đánh quần vợt. Chỉ thích mặc áo thun và quần jean, cỡi xe
Honda chạy vù vù. Đọc toàn báo Tây, hát toàn nhạc Pháp. Tuần nào cũng
đi nhảy đầm với lũ bạn học cùng trường Lycée Blaise Pascal
Vì
ở cạnh nhà lại là đồng hương nên gia đình tôi rất thân với nhà đó. Lễ
tết, giỗ chạp, tang ma hiếu hỉ đều qua lại với nhau. Nhân thích Dạ Lan.
Nhân thổ lộ với tôi như vậy. Và Nhân muốn qua tôi làm quen với cô ấy.
Chuyện dễ ợt, chẳng có chi khó khăn. Nhưng tôi lại bảo với Nhân là
chuyện này khó lắm, cần phải có thời gian. Nhân cầm tay tôi lắc lắc: -
Cố nghe, cố nghe.
Việc
làm ông mai tiến hành quá suôn sẻ, tôi ướm lời với Dạ Lan: - Tôi có anh
bạn ái mộ Dạ Lan lắm, anh ấy muốn tôi giới thiệu với Dạ Lan. Cô ấy
thoáng chút ngạc nhiên - Ai vậy? Quen hay lạ? - Dạ Lan biết người này
mà. - Nhưng mà ai mới được chứ. Tôi cười bảo: - Anh Nhân, bạn thân của
tôi - Anh Nhân con ông Đốc Lễ phải không? Tội gật. Dạ Lan cười: - Tưởng
ai.
Sau
này, khi hai người đã gắn bó nhau, tôi mới biết hóa ra Dạ Lan cũng đã
để ý đến Nhân lâu rồi. Thì trai tài gái sắc, đến với nhau là lẽ đương
nhiên của cuộc đời.
Hai
người yêu nhau thắm thiết lắm. Hai gia đình cũng thoáng biết nhưng
chẳng có ý kiến gì. Mà thật ra còn đòi hỏi chi, vừa môn đăng hộ đối, vừa
đôi lứa xứng đôi. Nhân cám ơn tôi nhiều lắm.
Chúng
tôi hay đi chơi với nhau, ngoài tôi, Nhân, Dạ Lan còn có Dạ Hương.
Thường là đi xem phim, đi ăn kem hoặc đi dạo bên bờ biển. Dạ Hương sôi
nổi, nhí nhảnh còn Dạ Lan khép nép, dịu dàng. Một hôm, chúng tôi đi dạo
trên bờ biển, trời vừa tối, chân trời ráng đỏ. Dạ Hương kéo tay tôi và
bảo khẽ: Mình tránh đi cho anh chị ấy tâm sự, cứ như thế này thì anh chị
ấy tâm tình làm sao được.
Dạ
Hương kéo tôi chạy vào hàng phi lao, trời tối hẳn, những ngọn gió xào
xạc. Theo đà chạy dưới cát lún, Dạ Hương ngã vào người tôi, ôm cứng, hơi
thở gấp. Theo quán tính, tôi cũng ôm siết lấy nàng, hai bầu ngực căng
khép vào ngực tôi. Tôi thấy mình căng cứng. Dạ Hương vít đầu tôi xuống,
hôn trên môi tôi. Tôi như đang bay bổng vì nụ hôn đầu đời.
Tôi
chẳng biết phải hôn trả lại thế nào nữa. Tôi lạng quạng và thả lỏng đôi
tay. Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ. Hóa ra tôi luôn luôn vẫn là thằng nhút
nhát. Kiểu tấn công mạnh mẽ của Dạ Hương làm tôi hãi, dù phần dưới cơ
thể của tôi đã đông cứng lại rồi. Tôi bỏ đi và như kẻ mộng du. Tôi bỗng
muốn khóc. Dạ Hương chạy theo tôi hét lớn: Anh có phải là đàn ông không?
Tôi ngồi xuống giữa bãi cát và tự hỏi, mình có phải là đàn ông không?
Từ đó, Dạ Hương tránh mặt tôi, và tôi cũng có ý không muốn gặp nàng. Tôi vẫn tự nhủ mình tệ quá.
Kỳ
thi Tú tài 1 năm đó, tôi và Nhân đều đậu Ưu hạng. Cả hai gia đình rất
vui. Hôm lãnh thưởng ở trường, đôi mắt của ông Đốc học ba Nhân ánh lên
niềm tự hào, sung sướng và mãn nguyện. Còn đôi mắt của Dạ Lan thì tràn
đầy hạnh phúc.
Ba
tôi dù theo Tây học, nhưng lại rất mê nghiên cứu Kinh Dịch. Có một
người Hoa thường đến trao đổi cùng ba tôi. Người này tên Lý Hạnh, chuyên
nghề phong thủy và tướng số. Hai người tâm đắc lắm, thường nói chuyện
với nhau cả buổi mà không chán. Một hôm, khi ba tôi và chú Lý Hạnh đang
nói chuyện với nhau thì tình cờ tôi nghe được cả hai bàn về Nhân. Ông
Lý Hạnh bảo: - Cậu Nhân tướng toàn tốt, thông minh hơn người, nhưng ánh
mắt lộ hung quang, tôi e cậu ấy nếu không học đựợc chữ nhẫn sẽ phải phạm
tội sát nhân, hậu vận xấu lắm. Ba tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi đến
tương lai của tôi, Ông Lý Hạnh im lặng một lát rồi gật gù: - Cũng tạm.
Ba tôi nhíu mày: - Cụ thể là sao? - Ông Đốc cũng đã nghiên cứu lý số.
Số nói sao thì nghe vậy. Còn cụ thể thì chịu. Nhiều khi thiên cơ bất khả
lậu - Nhưng đôi khi cũng nhân định thắng thiên - Dạ, cũng có thể. Nghe
được vậy, lúc đó tôi hơi hoang mang, nhưng rồi tuổi trẻ chóng quên. Tuy
thế lâu lâu nhìn ánh mắt của Nhân, tôi cũng cảm thấy ghê ghê.
Cũng
cuối năm ấy, Dạ Hương bỏ nhà đi. Có tin đồn đã kết hôn với một sĩ quan
Mỹ ở Sài Gòn. Tôi cứ tự hỏi là mình có lỗi gì trong tai ương này không?
Tết
năm Mậu Thân 1968, chiến tranh lan vào nhiều thành phố. Huế bị nặng
nhất, rất nhiều người chết trong những ngày xuân. Đà Nẵng cũng không
tránh khỏi bị tấn công, nhưng không bị chiếm đóng. Sau Tết, lớp học thưa
thớt hẳn, đứa đi lính, đứa đi đâu mất dấu. Trong những đứa vắng mặt, có
Hồ Lê. Nghe đồn nó đã lên núi, gia nhập quân giải phóng quân.
Chúng tôi đậu Tú tài 2 dễ dàng. Nhân lại đậu Ưu hạng, tôi chỉ đậu Bình. Tôi lại thua Nhân….
Vào
Sài gòn làm thủ tục du học, thời gian chờ đợi khá dài, tôi ghi danh học
Văn khoa, còn Nhân thi vào trường Kỹ sư Công nghệ Phú Thọ, học cho vui
để quên thì giờ chờ đợi. Thế mà hắn cũng đỗ hạng nhì kỳ thi tuyển vào
Phú Thọ năm đó. Tôi vừa xong lớp dự bị ban Văn chương Việt Nam thì có
giấy lên đường.
Ngày
tôi và Nhân rời Việt Nam đi Pháp du học, hai gia đình tiễn ra phi
trường. Ba Nhân ôm vai Nhân: - Gia đình và giòng họ tin tưởng vào con.
Ba tin chắc con làm được như ước nguyện. Nhân gật gật đầu, mắt lóe lên
niềm hy vọng
lớn lao. Dạ Lan mặc áo dài tím, quấn khăn quàng tím nhạt, nước mắt hoen
mi. Dạ Lan cầm tay Nhân lắc mãi mà chẳng nói gì. Ba tôi bắt tay tôi,
bảo khẽ: - Cố lên nhé!
Hôm
qua tôi và ba đã nói chuyện với nhau rất lâu về chuyện truyền thống ba
đời làm ngành y, về việc phải tiếp nối nếp nhà. Thật ra, tôi chẳng thích
thú gì chuyện du học. Tôi sợ cô đơn ở xứ người, tôi sợ những bất trắc
sẽ xảy đến mà chung quanh chẳng có ai giúp đỡ. Tôi như con chim non được
nhốt trong lồng son, giờ được thả ra, chẳng định được phương nào để bay
đến. Nhưng tôi phải bay đi. Đi và mang theo niềm hy vọng của cả gia
đình. Bước lên máy bay, nước mắt tôi cứ muốn trào ra, hai bàn chân tôi
như có gì níu lại. Rời Việt Nam, tôi vẫn chưa có mối tình nào vắt vai,
không có cô gái nào đưa tiễn. Tôi thấy Nhân hạnh phúc vì còn có tình yêu
để đợi chờ.
Chuyến
bay kéo dài hơn hai mươi tiếng đồng hồ, chúng tôi nói nhiều chuyện với
nhau về tương lai. Thế giới đang mở ra với chúng tôi, và cả hai đang
bước vào và tin sẽ chiến thắng. Hai đứa vẽ ra cảnh tượng lúc thành đạt
trở về trong niềm hoan hỉ của mọi người. Nhân bỗng bảo tôi: - Cậu chơi
piano thế cậu có biết loại đàn nào tốt nhất không? - Để làm gì, sao tự
nhiên lại đi hỏi về đàn lúc này? - Thì cứ nói đi - Theo mình biết thì
hiện nay đàn hiệu Steinway & Son là tốt nhất, ở Việt Nam chỉ có một
hai cái. Nhưng đắt lắm. Cậu đang có ý định gì vậy? Nhân lim dim mắt,
cười cười, nhìn ra bầu trời trong xanh: - Khi nào thành đạt, làm ra
tiền, mình sẽ mua cho Dạ Lan một cây đàn như vậy.
*******
2.
Chúng
tôi chia tay nhau ở phi trường, Nhân sẽ ở lại Paris thi vào trường Đại
học Bách khoa Paris. Tôi lại tiếp tục đi gần 750 cây số nữa về
Montpellier, một thành phố nằm gần biển Địa Trung hải, để thi vào trường
Y. Đại học Montpellier là một trong những trường đại học Y khoa nổi
tiếng thế giới, nơi đào tạo nhiều nhà khoa học đã được nhiều giải thưởng
y học quốc tế.
Phải mất 9 tháng học dự bị tôi mới thi đậu vào trường, dù chỉ đứng thứ 26, nhưng cũng vui vì đã đi được bước đầu.
Nhân
thành công hơn tôi nhiều. Chỉ mất 6 tháng, Nhân đã đỗ thủ khoa vào
trường Đại học Bách khoa Paris (École polytechnique) Đây là trường đào
tạo kỹ sư
danh giá nhất nước Pháp. Đúng ra Nhân phải học đủ một năm dự bị theo
chương trình EV1 dành cho học sinh Pháp và các nước nói tiếng Pháp.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn học ở Lycée Louis – Le – Grand, Ban giảng
huấn ở đó nhận thấy Nhân quá xuất sắc nên đặc cách cho thi trước thời
hạn. Mục đích phấn đấu của các sinh viên học trưòng này là trở thành
nhân lực cấp cao của nưóc Pháp và thông thường 10 sinh viên đứng đầu sẽ
được lựa chọn trở thành Corps de Mines, được tham gia chương trình đào
tạo nhân lực lãnh đạo
tương lai. Đây cũng là trưòng đã tạo ra ba vị tổng thống của nước Pháp:
Valéry Giscard d'Estaing, Sadi Carnot, Albert Lebrun. Giáo sư Hoàng
Xuân Hãn và giáo sư Nguyễn Văn Xuân của Việt Nam cũng tốt nghiệp từ trưòng này.
Nhân
là ngưòi nước ngoài đầu tiên đỗ thủ khoa kỳ thi tuyển vào trường, nên
trở thành một sự kiện được báo chí Pháp chú ý. Hình chân dung của Nhân
được đăng trên nhiều tờ báo, là niềm tự hào của giới sinh viên du học và
những người Việt Nam đang ở Pháp thời bấy giờ. Ở Montpellier, trong
giới sinh viên cũng bàn tán chuyện này dữ lắm.
Nhưng
Nhân không ngừng lại ở đó, trong thời gian theo học, Nhân là một nhân
vật nổi bật toàn diện. Không những học giỏi, Nhân còn là cầu thủ xuất
sắc của đội bóng tròn sinh viên Paris, là kỳ thủ không thể qua mặt của
bộ môn cờ, Nhân còn là huấn luyện viên võ thuật của võ đường trong khu
đại học, đồng thời đã mang về cho trường rất nhiều huy chương trong các
cuộc thi đấu. Hình ảnh Nhân liên tục được đăng trên các báo sinh viên
và một số báo thể thao. Đã có lần một câu lạc bộ nhà nghề nổi tiếng của
Paris đề nghị Nhân ký hợp đồng để được đào tạo làm cầu thủ bóng đá
chuyên nghiệp, nhưng Nhân từ chối. Tiếng tăm Nhân vang dội trong cộng
đồng sinh viên của các trường đại học, Nhân đã từng đưọc tiếp đón và
nhận phần thưỏng của tổng thống Pháp lúc bấy giờ là Georges Pompidou ở
điện Élysées. Nhân được đặt tên là Super Man, cái tên mà hồi ở Việt Nam
mọi người đã đặt cho hắn. Hóa ra siêu nhân thì ở vòm trời nào cũng là
siêu nhân. Còn con chim chưa định được đường bay là tôi vẫn là cậu sinh
viên nhút nhát và không chút tự tin, dù là ở phương trời nào, lúc nào
cũng quấn quanh trong chiếc lồng vô hình chật chội của mình.
Với
những thành tích và tính cách của Nhân, Nhân mau chóng trở thành lãnh
tụ của các phong trào sinh viên, Lúc đầu là anh cả của các môn thể thao,
dần dà, Nhân lại làm luôn lãnh tụ chính trị với nhiều tham vọng. Thời
điểm bấy giờ, cuộc chiến tranh Việt Nam đã đến cao điểm. Mỹ liên tục ném
bom miền Bắc, cuộc chiến đấu ở miền Nam càng ngày càng nhiều máu lửa.
Sinh viên Việt Nam đi du học hàng ngày nhìn thấy những đổ nát, những tàn
phá, máu xương rơi của chiến tranh, lại thêm chính quyền miền Bắc và
Chính phủ Cộng hòa miền Nam Việt Nam tuyên truyền ở Âu châu rất mạnh,
nên đa số đều tham gia chống chiến tranh, kêu gọi hòa bình với một ý
thức chính trị rất mơ hồ. Lực lượng này rất mạnh và rất đông đảo. Và
tham gia phong trào chống Mỹ trở thành một cái mốt của người trí thức.
Nhân
thì ngược lại, hắn làm lãnh tụ một nhóm sinh viên ủng hộ chính quyền
Việt Nam Cộng hòa, chuyên phá đám các cuộc biểu tình và tuần hành của
nhóm sinh viên kia. Đụng độ giữa hai phái xảy ra như cơm bữa.
Đúng
thời điểm này thì chúng tôi nhận hung tin từ Việt Nam. Mẹ tôi và mẹ
Nhân trong một chuyến hành hương về La Vang, Quảng Trị, trên đường về
thì xe bị lật vì trúng mìn. Mẹ Nhân tan xác tại chỗ, mẹ tôi được đưa vào
bệnh viện Trung ương Huế, nhưng rồi cũng từ trần ở đó. Tôi điện thoại
cho Nhân, khóc nức nở trong điện thoại, Nhân chỉ ậm ừ khuyên lơn tôi.
Tôi đòi bỏ về Việt Nam ngay, nhưng Nhân khuyên nhủ, động viên tôi ở lại
tiếp tục học và phải cố học tốt hơn nữa, đó cũng là một cách để khỏi
làm buồn lòng mẹ. Tôi nghe lời Nhân, nhưng lòng thì tan nát, dạ rối bời,
chẳng thiết ăn uống gần mấy tuần liền. Riêng Nhân từ đó càng lao vào
những cuộc đấu tranh để ủng hộ phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa đang ở Paris
để hội đàm tìm cách giải quyết chiến tranh. Nhân mơ ước ngày trở về sẽ
trở thành một công chức cốt cán của chính quyền miền Nam, với những đổi
thay và cương lĩnh mới.
Hiệp
định Paris được ký kết, Nhân cay cú vì bảo rằng chính quyền miền Nam
đã bị Mỹ lừa. Nhân càng hoạt động mạnh hơn, quyết liệt hơn. Và trong tâm
trạng đó, Nhân đã phạm một sai lầm oan nghiệt, chấm dứt mọi ước mơ và
hoài bão. Cắt đứt tương lai đang rộng cửa.
Trong
khu đại học xá, Nhân được bố trí ở cùng chung phòng với Thành, cũng là
một du học sinh học trường Bách Khoa Paris, học sau Nhân một khóa.
Thành là con trai của Chủ tịch Tối cao Pháp viện của chính quyền miền
Nam, nhưng Thành lại là lãnh tụ của phong trào thiên tả ủng hộ Cộng sản.
Thành cũng là một thành viên rất cực đoan của lực lượng này.
Từ
lâu, cả hai đã có nhiều lần tranh cãi nhau dữ dội vì những quan điểm
xung khắc nhau về cuộc chiến đang xảy ra. Khi hiệp định Paris vừa có
hiệu lực thi hành, Nhân trong cơn bực tức đã nổ ra cuộc đấu khẩu với
Thành và trong lúc không kềm lòng được đã bay đến phóng chân đá vào đầu
Thành ngay trong phòng của hai người. Thành gãy cổ chết ngay lập tức,
máu trào khóe miệng. Nhân bị bắt ngay. Báo chí đưa tin hàng giờ. Tôi ở
Montpellier đọc báo thấy đăng hình của Nhân, nhưng lần này không phải là
khuôn mặt tươi cười, hớn hở như xưa mà là tấm hình Nhân cúi đầu đi giữa
đám cảnh sát, hai tay bị còng, những sợi tóc xoăn trước trán rũ xuống
khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút sinh khí. Tôi chợt nhớ nhận định của
chú Lý Hạnh ngày nào và bỗng tin vào số mệnh.
Tôi
bay ngay về Paris, nhưng không được gặp trực tiếp Nhân. Hắn đang bị
cách ly để điều tra. Sau một thời gian, Nhân bị trục xuất và dẫn độ về
Sài Gòn với cái án giết người. Tôi lại chỉ gặp được Nhân qua hình trên
báo đăng hình Nhân ở chân phi cơ lúc bị dẫn độ, tay Nhân vẫn bị còng và
Nhân vẫn lại lọt thỏm giữa đám cảnh sát với khuôn mặt hớt hãi.
Tôi
nhận được thư Nhân lúc trở về Montpellier, Trong thư Nhân dặn dò tôi là
không được tin cho ai ở nhà biết việc này, đồng thời Nhân cũng nhờ tôi
là khi nào nhận được thư Nhân với hai phong bì, tôi phải bỏ bì thư ngoài
và gởi lại cái thư bên trong về Việt Nam cho gia đình Nhân, nếu nhận
được thư của ba Nhân, tôi lại gởi về Sài Gòn làm như là Nhân vẫn đang ở
Pháp vậy. Nhân khuyên tôi cố gắng học cho xong và xin lỗi tôi, tôi
chẳng biết Nhân xin lỗi tôi vì lí do gì. Mỗi lần đi gởi thơ về cho ba
Nhân, tôi cảm thấy mình đang làm một chuyện tội lỗi tày đình vì đang
đánh lừa ba Nhân, người đang hi vọng về đứa con thiên tài của mình. Lần
nào đi gởi thư, tôi cũng khóc. Không biết bao giờ tôi mới bỏ được kiểu
thường hay rơi nước mắt như thế này.
Năm
1972 tôi đang học năm thứ hai Y khoa, tôi bỗng chán nản cùng cực và ý
thức một cách rõ ràng là nghề y không phù hợp với tôi. Tôi sợ thấy máu
chảy. Tôi sợ những khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn vì bệnh tật của bệnh
nhân. Tôi cũng biết rất rõ mình không đủ phẩm chất để làm người thầy
thuốc. Tôi quá nhạy cảm trước mọi sự. Tôi chỉ mong ước mình trở thành
họa sĩ, suốt ngày lang thang vẽ vời, sáng tạo, đùa giỡn với sắc màu,
không phải đối diện với những nỗi đau bệnh tật, máu me, chết choc của
con người như nghề bác sĩ. Nếu cứ tiếp tục cố nhồi nhét những kiến thức
y khoa như thế này, chắc chắn tôi sẽ điên mất. Trước đây tôi chọn học y
vì ba tôi bắt phải thế, lúc đó tôi vẫn chưa có ý thức về nghề, về tương
lai. Nhưng bây giờ, qua gần ba năm, tôi tuyệt vọng vì thấy mình đang đi
lần vào một hố thẳm và sợ hãi khi nghĩ đến việc suốt đời phải gắn bó
công việc khủng khiếp này. Và rồi tôi đi đến quyết định cuối cùng. Đây
là quyết định đầu tiên trong đời do tôi tự quyết. Không biết tương lai
rồi sẽ ra sao, nhưng tôi có chút hài long vì đã thoát ra được bế tắc. Ít
ra con chim rời long son cũng đã tự định hướng cho đời mình. Tôi bỏ
trường Y, thi vào L’Ecole supérieure des Beaux – Arts de Montpellier
Aggomération, tức trường Trang trí Mỹ thuật Montpellier. Học trường này
có nghĩa là tôi sẽ bị mất học bổng ở trường cũ, do vậy kể từ đó cuộc
sống của tôi bấp bênh, no đói thất thường, làm nhiều nghề để kiếm cơm và
để được học những thứ mình ưa thích. Nhưng tôi vốn vụng về và hậu đậu,
chẳng làm tốt được chuyện gì, đi đưa báo thì đưa lộn địa chỉ, làm bồi
rửa chén thì chuyên làm vỡ bát dĩa, đi giao sữa thì đổ sữa lai láng
trước cửa nhà của khách. Bởi từ bé cho đến lớn, tôi chỉ việc học, ba mẹ
tôi không cho tôi làm gì ngoài chuyện phải học thật giỏi. Lối giáo dục
đó làm cho tôi vấp phải thất bại trong bước đầu trong cuộc đời.
Trong
các thầy giáo dạy ở trường Mỹ thuật, có giáo sư Alain Bourdon dạy rất
giỏi, thầy được gọi là họa sư. Thầy rất thương tôi và biết rất rõ tình
trạng của tôi, nên thường tìm cách giúp đỡ. Lúc thì kẹp ít tiền trong
sách của tôi, khi thì giỏ thức ăn. Cuối tuần, Thầy thường đón tôi về căn
nhà ở ngoại ô của Thầy. Ở đó, tôi được ăn no nê và được Thầy dạy thêm
những kiến thức vô cùng quý báu. Vợ Thầy đã mất cách đây bốn năm vì bệnh
ung thư, Thầy ở với cô con gái duy nhất khoảng 18 tuổi tên Monique rất
đẹp, khuôn mặt thánh thiện, sáng bừng như thiên thần. Monique thường
nhờ tôi đệm piano cho cô ấy hát, Monique có một giọng hát trong trẻo và
cao vút rất hợp với nhiều bài Thánh ca cũng như những bài ca dân dã.
Tôi thường đọc thơ cho nàng nghe, những bài thơ của Arthur Rimbaud, Paul
Verlaine …, Guillaume Apollinaire và cả thơ Tagore. Monique rất thích
bài thơ L'Adieu của Apollinaire, nhất là khi tôi ngâm bài thơ này bằng
giọng Quảng Nam, mỗi lần nghe xong, nàng bật cười ngặt nghẽo, cứ giả
giọng của tôi rồi cười khanh khách, nhưng đôi mắt thì ngập nước:
"J'ai
cueilli ce brin de bruyère L'automne est morte souviens-t'en Nous ne
nous verrons plus sur terre Odeur du temps Brin de bruyère Et
souviens-toi que je t'attends " (L'Adieu – Apollinaire)
Monique
rất quý tôi, tuần nào tôi không về, cô ấy gởi bánh trái cho Thầy Alain
mang lên cho tôi. Biết thân phận mình, lại vẫn cái tánh nhút nhát, không
tin vào mình, nên dù có rất nhiều cảm tình với nàng, tôi vẫn không dám
ngỏ, cứ mặc cảm mình không xứng đáng. Chúng tôi thường đi dạo trên con
đường mòn của cánh rừng sau nhà, cùng đi qua đủ bốn mùa. Mùa thu sắc đỏ,
lá vàng ngập lối đi. Mùa hạ bầu trời xanh và mặt nước hồ gợn sóng lăn
tăn. Mùa xuân với những cành lá biếc, hoa nở tím cả rừng và mùa đông với
những cành trơ trọi, trời lạnh giá, trên cổ mỗi người quấn chiếc khăn
quàng do Monique tự tay đan. Trong những buổi cùng lang thang, hái hoa,
nghe tiếng chim líu lo, chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời.
Nhưng cũng có khi trên đường về, hai đứa cứ im lặng suốt cả con đường
dài, nhưng vẫn ngập tràn một thứ hạnh phúc khó diễn tả nổi. Tình yêu đến
nhẹ nhàng, trong như giọt sương, tôi không dám động mạnh, chỉ sợ nó vỡ
tan. Và ánh mắt nhìn nhau, nụ cười trao nhau như những lời ước hẹn, đổi
trao diễn ra trong im lặng. Mỗi khi đến nhà của Thầy Alain, được ngồi
ăn chung với hai bố con Thầy, được nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của
Monique, nghe tiếng hát trong veo của nàng, tôi cảm thấy cuộc đời thật
tươi đẹp và mong ước mình cứ được mãi như thế này…
Nhưng
số phận lại giáng xuống đời, khi tôi vừa xong năm thứ hai đang kỳ nghỉ
hè thì tai họa ập đến gia đình Thầy Alain. Trong chuyến đi về Paris của
hè năm ấy, họ đã bị tai nạn giao thông. Thầy Alain chết ngay trên
volant, Monique bị thương nặng, được chở vào bệnh viện, một tuần sau thì
mất. Tôi bay về Paris ngay khi được tin và chăm sóc Monique suốt một
tuần nàng thoi thóp, mê man trên giường bệnh, suốt ngày tôi quên ăn
uống, chỉ ngồi nắm trong tay bàn tay bé nhỏ lạnh giá của Monique, chờ
phép lạ. Đến hôm cuối cùng, Monique mở mắt nhìn tôi rất lâu, hai dòng
nước mắt chảy dài trên má nàng, mặt tôi cũng đầm đìa nước mắt. Môi nàng
mấp máy: Je t’aime… Je t’aime… và bàn tay rời khỏi tay tôi. Phép lạ đã
không đến. Chúa cũng đã quay mặt đi trước nỗi đau của thiên thần. Tôi
gần như không kêu lên được tiếng gọi y tá cấp cứu, cổ họng tôi đông cứng
và tôi đứng chôn chân gần mấy tiếng đồng hồ trong niềm tuyệt vọng như
bức tượng đá bên giường. Tôi không tin đó là sự thật.
Suốt
cuộc đời, tôi không bao giờ quên được ánh mắt và câu nói cuối cùng đó.
Câu nói của Monique như vết khắc trong tim tôi, không phai.
Tôi
đau đớn tột cùng trước cái chết của cha con Thầy Alain, người tôi xem
như người cha thứ hai của mình. Và Monique, mối tình đầu của tôi, mối
tình câm chưa dám ngỏ của tôi. Tôi có cảm tưởng mình đã bị rút hết tất
cả sinh lực. Tôi mất ngủ, lang thang như kẻ điên suốt mấy tháng dài. Tôi
chẳng còn thiết tha gì chuyện học hành và tương lai. Thiên thần
Monique của tôi hiện ra như ánh chớp, lóe sáng đời tôi một khoảnh khắc
rồi bay về trời. Nàng như một thứ định mệnh làm thay đổi ý nghĩ của tôi
về cuộc sống. Cái chết của mẹ tôi, mẹ Nhân, của Thầy Alain, của Monique
khiến tôi thấy cuộc sống này chỉ là một ảo ảnh, có đó rồi mất đó. Hiện
hữu rồi tan vào hư vô. Sống chết là một ranh giới quá mỏng manh. Cuộc
sống chỉ là một ánh chớp. Tôi đóng cửa suốt ngày và cứ nghĩ về lẽ tử
sinh. Và rồi số phận lại đổi thay, tôi ngộ ra rằng những tham vọng,
những ước mơ, những hoài bão, những cố gắng cuối cùng rồi cũng sẽ được
chấm hết bằng một cái chết do muôn ngàn bất trắc của đời sống. Thế thì
ham danh vọng để làm gì, mải mê theo những ảo vọng để làm gì?
Tất
cả thật ra rồi cũng chỉ là ảo ảnh. Và tôi buông tay, thả cuộc đời mình
cho những con sóng của số phận. Tôi bỏ lại tất cả và trở về Việt Nam
********
3.
Tôi
không dám về quê, cố bám lấy Sài Gòn. Tôi tìm gặp Nhân, hai đứa thuê
chung căn phòng ở khu Trương Minh Giảng. Tôi và Nhân bàn cách để tránh
những người quen biết. Tôi để tóc, râu dài thậm thượt, Nhân cũng thế.
Hai đứa thường mang đôi kính đen, ban đêm thì mang kính đổi màu. Hàng
tháng, tôi và Nhân viết thư gởi qua Pháp cho một người bạn, anh này lại
bỏ phong bì ngoài, gởi tiếp về Việt Nam cho ba tôi và ba Nhân. Và nhận
những lá thư từ gia đình gởi qua chặng Đà Nẵng – Pháp – Sài Gòn.
Chúng tôi lại tiếp tục lừa dối và loay hoay trong lừa dối tự mình bày ra.
Lúc
Nhân vừa bị dẫn độ về Sài Gòn, ông chủ tịch Tối cao Pháp viện, tức là
bố của Thành, người bị Nhân giết chết bằng cú đá oan nghiệt, đang chuẩn
bị ra tranh cử dân biểu quốc hội. Không muốn bị báo chí phanh phui là có
con theo Cộng Sản bị giết chết nên ông này tìm mọi cách ỉm vụ đó đi.
Nhân chỉ bị đưa ra tòa bí mật và kết luận là gây án ngộ sát trong tình
trạng thần kinh không bình thường, nên được trả tự do sau hai tháng giam
giữ.
Được
một người bạn du học Mỹ về đang làm Tổng cục trưởng, Nhân được bố trí
làm việc ở Tổng cục gia cư, chuyên về xây dựng. Khi tôi về, Nhân lại
giới thiệu tôi vào làm với nhiệm vụ họa viên vẽ họa đồ. Để trốn khỏi đi
lính, Nhân mua cho tôi một cái giấy hoãn dịch vì lí do sức khỏe và hắn
thì hoãn dịch vì gia cảnh. Cả hai đều là giấy giả. Đi làm lương cũng kha
khá đủ sống, nhưng hai thằng sống như hai thằng buôn thuốc phiện lậu,
lúc nào cũng lén lén lút lút, cứ sợ gặp người quen với gia đình và cũng
phải trốn tránh bọn cảnh sát chìm nổi đầy mọi ngõ ngách. Cả hai trường
hợp nếu bị phát giác cũng đều đưa đến kết quả bi thảm cả. Thế mà tôi
cũng phiêu lưu dám ghi danh học tiếp ở Đại học Văn khoa. Vừa làm vừa
học, dù ít khi có mặt ở giảng đường. Từ đó, tôi cảm thấy mình an phận,
chấp nhận số phận do mình chọn lựa.
Nhưng
hình như Nhân không nghĩ giống tôi. Có rất nhiều khi Nhân không cười,
không nói, lầm lì suốt cả tuần lễ, có lúc lại uống rượu đập bàn, đập vỡ
li chén, uống say mèm và khóc tức tưởi. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết
ngồi im vì ánh mắt của hắn lúc đó trông như ánh mắt của quỷ dữ, như
con thú bị dồn đến đường cùng. Có một điều lạ nữa là Nhân không bao giờ
nhắc đến Dạ Lan lúc tỉnh táo, mặc dù tôi biết Nhân nhớ thương nàng
nhiều lắm. Nhưng cứ đến khi say, hắn khóc và réo mãi tên Dạ Lan. Khi
tỉnh, nếu tôi vô tình nhắc đến tên nàng, Nhân quắc mắt lên rất dữ tợn,
riết rồi tôi chả bao giờ dám nhắc đến cái tên đó nữa.
Hàng
tuần, cứ mỗi chiều thứ bảy khi đi làm về, Nhân lại mua một bó hoa lớn,
vào nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, ngồi trước mộ Thành đến tối mịt mới về.
Tôi hiểu tâm trạng của Nhân nên cũng chẳng có ý kiến, nhưng tôi tự nghĩ,
một cú đá đã giết chết cuộc đời của hai người: cái chết tức thời của
Thành và cái chết dai dẳng của Nhân. Cú đá đã làm cho cuộc đời của Nhân
qua một ngã rẽ để đi tới hố sâu thăm thẳm.
Chúng tôi sống bình lặng chẳng có gì đáng kể như thế cho đến biến cố 30 tháng 4 năm 1975.
********
4.
Những
tin tức chiến sự dồn dập, Tây nguyên thất thủ, Huế mất, Đà Nẵng mất.
Hàng trăm ngàn người trôi dạt trên biển từ miền Trung, lớp lớp người
trên những con đường đầy xác chết. Cuộc chiến đi vào những giây phút
cuối cùng. Sài gòn rung lên từng phút. Hai trái bom CBU nổ trên tỉnh lỵ
Long khánh. Thành phố nhốn nháo. Thành phố lo âu. Thành phố chuẩn bị
cuộc hỗn loạn đang chuẩn bị ập tới.
Tôi
và Nhân vẫn bình chân như vại. Sáng sáng vẫn ngồi cà phê chờ xe đến
rước đi làm. Thiên hạ bàn tán nhiều đến chuyện ở, chuyện đi. Hai thằng
không quan tâm, Cũng đúng thôi, vì chúng tôi từng ở bên đó về, đã thấm
những nỗi nhục nhằn, đã chấp nhận nhát búa của số phận. Không lẽ bây giờ
lại trở lại tiếp tục chui đầu vào con đường cũ. Những ngày cuối cùng
của tháng tư, công sở đóng cửa, hai đứa ngồi nhìn thiên hạ xôn xao lòng
dửng dưng. Nhưng đến hôm 29.4 thì bỗng nhiên cả hai thấy sợ trước những
lời đồn đoán.
Nửa
đêm hai đứa vùng dậy, đem hết giấy tờ, hình ảnh liên quan đến những năm
tháng du học ở Pháp ra đốt. Nhân có cả mấy thùng lớn loại này, những
hình ảnh thời Nhân còn được gọi là Super Man trên đất Pháp. Ngọn lửa
bập bùng suốt đêm. Tôi chỉ giữ lại mấy tấm hình tôi chụp chung với Thầy
Alain và Monique, mấy bức tranh tôi vẽ ở trường Mỹ thuật tôi đã chọn lựa
để đem về Việt Nam. Đó là những kỷ vật tôi không thể để mất được, dù tôi hiểu có thể sẽ đưa đến hậu quả không may.
Sài
Gòn sau đó là một Sài Gòn khác. Những lều quán bỗng dưng mọc lên trên
những con phố. Chủ quán là chị cave, cũng có thể là vợ của một anh sĩ
quan nào đó, cũng có thể là một nghệ sĩ, một nhà báo không còn được sử
dụng. Thiên hạ nháo nhào đổ ra đường kiếm sống, cuộc sống bị xáo trộn
ghê gớm, chẳng còn phân biệt được đâu là ông, đâu là thằng của những con
người cũ.
Chúng
tôi suốt ngày lê la hàng quán, đấu láo quên thời gian mà không biết rồi
ngày mai sẽ ra sao. Có người rủ mở quán, có đứa kêu đi bán đủ thứ thứ
tàn dư của xã hội cũ lọc lừa mấy chàng bộ đội khờ khạo, có thằng rủ đi
bán thuốc Tây. Có đám rủ rê vượt biên. Có người nhỏ to tính chuyện tổ
chức phản động. Chúng tôi phớt lờ tất cả. Cứ bán dần những thứ còn lại
trong mớ đồ đạc sống qua ngày.
Sống
lây lất mấy tháng như vậy thì chúng tôi bắt đầu bế tắc. Công việc
không có, áo quần, giày dép, mắt kính, sách vở, túi xách, va li lần lượt
lên đường. Đùng một cái, đổi tiền lần thứ nhất (2.9.1975), chúng tôi
chẳng có xu nào để đổi. Bắt đầu những ngày khốn khó. Có nhiều bữa chỉ
còn đủ tiền mua một lon gạo và một quả trứng. Hai thằng luộc rồi chia
trứng làm bốn mảnh, tưới nhiều nước mắm, dành ăn cho hai bữa. Có ngày
chỉ còn mấy miếng khoai mì mua được dọc đường…. Rồi không ai bảo ai, cả
hai bắt đầu tản ra, mỗi thằng tự đi, tự kiếm ăn, tối về ngủ. Nhân bỗng
cọc cằn, dễ nổi nóng, tối ngủ cứ đá vào tường suốt đêm… Rồi tới một
ngày, chúng tôi chia tay nhau, Nhân bỏ đi mất hút…
Tôi
bắt đầu đói dữ, có ngày chỉ được trái chuối, có hôm chỉ được củ khoai.
Người tôi xanh mướt, xuống sức dữ dội, chỉ còn 39 ki lô. Tôi đành phải
chấp nhận vào làm bưng bê trong quán cà phê ven đường của vợ chồng người
bạn họa sĩ, kiếm cơm ăn. Nhưng cũng chỉ được mấy tháng, hai vợ chồng
người bạn bị bắt vì có dính líu chính trị sao đó chẳng biết. Tôi lại
trôi như bèo. Bèo nhèo. Tôi cũng chẳng có chút tin tức gì về Nhân, không
biết hắn sống ra sao. Mù tăm.
Tôi
đã đói tới ngày thứ ba, ba ngày chỉ có củ khoai lang và li nước đường
uống lậu ở quán con Sáu ốm. Người mệt lả. Thèm đủ thứ. Thấy gì cũng muốn
giật bỏ vào mồm. Mệt. Người cứ như đang say sóng.Nhưng cũng cứ phải ra
đường, vì ra đường mới hi vọng có miếng ăn. Đói, nhưng cũng quần áo
chỉnh tề, giày vớ đầy đủ, nghiêm chỉnh ra đường như một kẻ nhàn du. Ra
đường đứng lơ ngơ, đi lơ ngơ không mục đích. Và trong khi lớ ngớ như
thế, tôi phát hiện phía bên đống rác ở chân cầu Trương Minh Gỉảng có
chiếc xe đạp ai bỏ đó. Tôi đứng gần hai tiếng đồng hồ phía bên
này đường, không thấy ai đến lấy. Tôi chờ thêm thời gian nữa, rồi băng
qua đường. Chỉ việc tỉnh queo dắt xe đi, làm như xe của mình là xong.
Bán đi sống cũng được năm mười bữa. Tôi đã chạm tay vào ghi đông xe.
Nhưng rồi rụt tay lại như phỏng lửa. Hình như có người nhìn tôi. Hình
như mọi người nhìn tôi. Hình như mọi người đang cùng chỉ tay vào tôi và
đồng thanh: thằng ăn cắp.. thằng ăn cắp… Trong đầu tôi cũng vang lên
điệp khúc đó: thằng ăn cắp.. thằng ăn cắp…
Tôi
lại lủi vào chợ. Những món hàng bánh trái lèo tèo nhưng hấp dẫn tôi vì
cơn đói đang hành hạ. Có một chị đang bế con đi qua. Đứa bé khóc ngặt
nghẽo đòi ăn quà. Chị ngồi xuống gánh chuối chiên. Những miếng chuối
chiên vàng quyến rũ. Nước miếng chảy ra đầy miệng tôi. Tôi nghe có tiếng
dòn rụm trong hàm răng, vị ngòn ngọt, beo béo tỏa trên đầu lưỡi. Thằng
bé vẫn khóc. Người đàn bà đứng lên, đứa bé tay cầm miếng bánh, miệng vẫn
khóc, người vùng vằng. Tôi chắc chắn trong đầu là thằng bé sẽ đánh rơi
miếng bánh. Tôi lặng lẽ đi theo. Thằng bé làm rơi bánh thật. Tôi cúi
người lẹ như sóc, lượm nhanh và tạt ngay vào con hẻm nhỏ. Miếng bánh
tưởng sẽ ngon vô cùng vì cơn đói, nhưng vừa bỏ bánh vào miệng, hai dòng
nước mắt chảy dài trên mặt tôi, những miếng bánh vỡ như những mảnh vỡ
của thủy tinh xé nát buồng ngực tôi.
Tôi đau đớn và nhục nhã….
Tráng
là người bạn học chung ở Văn khoa, hắn là chuyên gia đạp xích lô. Tôi
tìm tới hắn, nhờ bảo lãnh thuê một chiếc ở hẻm Trần Quang Diệu. Tôi chưa
chạy xe xích lô lần nào, nhưng nghĩ Tráng chạy được thì tôi cũng sẽ
chạy được. Nghĩ đơn giản ai dè trèo lên mới thấy không phải dễ ăn. Tập
vài vòng thì cũng tạm chạy được. Tráng bảo tôi chạy về Trần Quốc Toản,
chỗ chợ cá sẽ có mối. Đúng là vậy, một bà mập béo và đôi thùng đầy nhóc
cá lóc thụê tôi chở về chợ Trương Minh Gỉang. Chỉ chạy đến ngã sáu Lê
Văn Duyệt là tôi đã đuối hơi. Chân bắt đầu nặng, thở hổn hển. Tôi ráng
đạp, nghĩ rằng chỉ qua tới Yên Đỗ, quẹo, qua được cầu là xong. Sẽ có bữa
ăn cho trưa nay. Nhưng tôi không qua nổi cầu, ba
bánh xe như có ai ghì lại, không lên nổi dốc, dù tôi đã gồng hết đôi
chân. Chiếc xe như muốn tuột xuống, tuột xuống. Tôi không nhảy được, hai
chân cố giữ bàn đạp, cả người cố gồng lên. Nhưng chiếc xe vẫn từ từ
tuột. Tôi không chịu nổi nữa, ngực tôi nặng như đeo chì, hơi thở đứt
quãng. Phen này thì chắc chết. Bà khách thấy xe tuột dần thì la lên chói
lói, nhảy xuống cũng không xong vì kẹt hai thùng cá. Tôi buông xuôi,
nhắm mắt chờ xe lật ngửa và thế là xong một đời. Nhưng, hình như có một
sức mạnh thần kỳ, chiếc xe khựng
lại một lát và đi lên như có ai đẩy. Tôi mở mắt nhìn lui thì thấy Nhân
đang gò lưng đẩy xe từ phía sau, chiếc xe lên dốc rồi đổ dốc, an toàn
đến chợ. Tôi gặp lại Nhân như thế đó, và Nhân đã cứu tôi lần nữa như đã
cứu tôi một lần lúc thằng Hồ Lê bắt tôi chui qua háng thuở còn đi học….
Ngồi
ở quán bún ngay góc Trương Minh Giảng và Trần Quang Diệu, tôi ăn ngon
lành hai tô bún thịt nướng đầy rau xanh. Nhân không nói gì, ngồi nhìn
tôi với đôi mắt ngập nước mắt thương xót. Nhưng khi tôi định gọi thêm tô
thứ ba thì Nhân ngăn lại: - Cậu đã không chết vì đói thì đừng nên để
chết vì no. Cứ từ từ. Sẽ không phải đói nữa đâu.
Nhân
rút từ túi ra một cọc tiền lớn, trả tiền bún xong, Nhân ngắt đôi cọc
tiền, đưa tôi một phần và bảo: - Cậu giữ số tiền này mà sống. Người ta
đang chuẩn bị cho các trường đại học hoạt động trở lại rồi. Cậu nên tiếp
tục học hi vọng kiếm được một việc làm trong chế độ mới. Cậu ốm yếu lại
quá thật thà đến hóa ngu, không làm buôn bán lọc lừa, không làm phu xe,
bốc vác được đâu! - Nhưng tiền đâu cậu có nhiều thế. Mấy tháng nay cậu
ở đâu, làm gì??? - Từ từ rồi sẽ biết. Mình sẽ kể cho cậu nghe. Xong
rồi mình sẽ về Đà Nẵng. Chốn này không còn là chỗ dung thân của mình
nữa rồi. Đã đến lúc mình phải chấm dứt mọi sự giả dối. Mình sẽ nói hết
sự thật cho ba mình. Chắc chắn sự thật sẽ làm cho ông cụ đau đớn, nhưng
thế sẽ tốt hơn, cho mình và cho cả ông cụ. Im lặng một lát, lấm lét
nhìn quanh, Nhân ghé miệng sát tai tôi, thầm thì: Mình đang bị truy nã.
*******
5.
Mấy
tháng trước, chúng tôi chia tay nhau vì cả hai đang lâm vào cảnh đói ăn
thê thảm, Nhân bỏ đi và lang thang vào khu Chợ Lớn. Nhân kể là vào đó
hi vọng sẽ không gặp ai quen, đồng thời mấy ông Ba Tàu chắc cũng có đời
sống, sinh hoạt khá hơn người Việt, dễ kiếm cơm hơn. Nhưng suốt một ngày
từ chợ Hòa Bình, rồi qua chợ Kim Biên đến chợ Bình Tây vẫn chưa kiếm
được mối nào nhờ giúp việc. Nhân mở miệng đề nghị chủ hàng để được bốc
vác thì chủ hàng nhìn Nhân đầy nghi ngờ. Bởi chàng ta vẫn còn bỏ áo
trong quần, nai nịt đầy đủ, chân còn mang đôi giày da tuy đã cũ sờn,
lại thêm cắp kính đen che đôi mắt sùm sụp. Ai lại tin người có vẻ trí
thức như vậy chịu làm chuyện của người lao động. Chắc có mục đích gì
đây. Nghe ngóng? Theo dõi?... Nghi là phải. Mà lúc này xã hội mới hình
thành một lối sợ mơ hồ và đầy nghi ngại với tất cả mọi người. Chẳng ai
tin ai. Cũng may vỉa hè, quán sá, phố phường cũng không thiếu những anh
chàng có vẻ ngoài như vậy lê bước với khuôn mặt chán chường và tuyệt
vọng. Cho nên Nhân cũng không bị để ý lắm.
Trời
tối, đói meo, Nhân lê gót đến ghế đá cạnh tượng ông chủ họ Quách,
người lập ra ngôi chợ này. Bức tượng đã bị đem đi đâu mất, chỉ còn cái
bệ tượng chơ vơ. Có ba người thanh niên đang ngồi nhậu trên đó. Họ ngồi
quanh, ở giữa có dĩa mồi là con gà luộc da vàng óng. Cuộc nhậu hình như
mới bắt đầu, li rượu mới chuẩn bị xoay tua. Ngôi chợ vắng vẻ, ánh đèn
vàng vọt và âm thanh chỉ là tiếng chổi quét lẹt quẹt của người phu quét
chợ. Nhân ngồi ở ghế đá nhìn lên, con gà hấp dẫn quá. Hắn nuốt nước bọt
liên tục. Đã mấy lần quay đi và cũng đã nhiều lần nhìn lại. Con gà vẫn
bóng lưỡng khêu gợi tênh hênh giữa chiếu nhậu…
Bỗng
nhiên Nhân tì tay vào ghế đá, bắn người lên. Đôi chân vừa chạm đất quét
ngang, con gà bay lên nằm gọn trong tay Nhân. Ba gã thanh niên quá bất
ngờ, không kịp một phản ứng nào. Nhân ngoạm một miếng vào đùi gà, nhai
nhồm nhoàm. Ba gã thanh niên đã định thần, cùng hét lớn xông vào đứa
đấm, đứa đá, đứa lên gối. Nhân vừa nhai, vừa cầm chắc con gà, xoay nhiều
vòng, hai chân đạp hai gã gần nhất đang chồm tới, tay còn lại đấm vào
ngực gã kia. Ba tên bị bắn lui, kinh hoàng. Ba gã lại tiếp tục hè nhau
tấn công thêm mấy bận nữa, nhưng chẳng làm gì được Nhân. Nhân vừa nhai
vừa né đòn, rồi ra đòn nhưng chỉ mấy miếng đấm đá không nhằm chỗ hiểm.
Cuối cùng cả bọn dừng tay. Gã râu xồm có vẻ đầu đàn hất hàm nhưng trong
giọng nói có chút vị nể: - Ông bạn ở đâu mà dám đến đây cướp gà của tụi
này? Nhân dừng nhai: - Tôi đói quá, định xin mấy người anh em chút gì
bỏ bụng, nhưng biết chắc là khó nên đành cướp vậy. Có gì các anh thứ
lỗi. - Ông ở băng nào mà ngón nghề cũng oách quá vậy? - Chẳng có băng
nào cả, thất nghiệp lang thang thôi….
Lời
qua tiếng lại một hồi, hiểu được nhau. Giang hồ vốn trọng người tài,
nên rồi cả bọn ngồi chung chiếu, nhậu suốt đêm thâu. Từ đó, Nhân nhập
băng, lần hồi nhờ tài võ nghệ cộng với trí thông minh, hắn trở thành đại
ca của băng chợ Bình Tây, từ từ lan ra một vùng khá rộng của khu Chợ
Lớn, dưới trướng có vài chục đàn em, cùng nhau hành hiệp. Lúc đầu chỉ
quanh quẩn công việc ở các chợ, lần lần nhảy vào bán mua, rồi buôn lậu
đường dài. Càng ngày càng lấn sâu vào chốn giang hồ phạm pháp, tên tuổi
của trùm Nhân nổi tiếng khắp chốn giang hồ là một đại ca mưu mô tuyệt
diệu mà võ công lại vô cùng thâm hậu, được đàn em vô cùng quý mến, tôn
sùng. Tiền bạc vô ào ào. Nhớ bạn đang nghèo nhưng mặc cảm đang là thằng
tướng cướp nên chẳng dám về tìm lại.
Giang
hồ có lãnh địa riêng, bán buôn cũng chia từng khu vực, các băng nhóm
không được xâm phạm, vi phạm là sẽ có máu đổ ngay. Nhưng không lấn sân
nhau thì không tồn tại và phát triển được, nên đụng độ nhau là chuyện
không thể tránh. Sau mấy tháng làm đại ca, một cuộc tranh chấp lãnh thổ
và mối lái giữa băng của Nhân và băng ALũ xảy ra. Đây sẽ là trận lớn,
cả hai bên trang bị mã tấu, ống nước inox, dao bầu, kiếm nhọn. Một trận
huyết chiến, một mất một còn, máu me tràn ngập chắc chắn sẽ không tránh
khỏi. A Lũ là một đại ca máu mặt ở vùng này, trước tháng 4.75 là trùm
khu Chợ Lớn – Phú Lâm, bị Ban bài trừ du đãng của cảnh sát Sài Gòn bắt
giam ở Chí Hòa, được thoát ra trưa 30. Hắn ngứa mắt trước ảnh hưởng càng
ngày càng lan rộng của băng thằng Nhân, nên quyết đấu.
Nhân
không muốn cuộc chiến diễn ra ồn ào, công an xuất hiện là điều bất lợi
cho bản thân hắn và lũ đàn em, nên đến gần giờ máu đổ, Nhân đề nghị đấu
tay đôi với A Lũ. Bên nào thắng sẽ được trọn quyền hoạt động toàn khu,
bên thất bại sẽ giải tán hoặc gộp chung thành đàn em của băng thắng. A
Lũ đồng ý ngay, bởi hắn là một tay võ sư có hạng của võ Thiếu Lâm. Hắn
nhìn thân hình hơi thấp và dáng thư sinh của Nhân nên có vẻ xem thường.
Cuộc đấu tay đôi sẽ diễn ra trong nghĩa địa nhị tì khu cây da xà lúc nửa
đêm.
Hai
thằng đúng là kỳ phùng địch thủ, bất phân thắng bại. Hơn nữa, Nhân cố
tránh không sử dụng đòn chí mạng, chỉ muốn làm cho A Lũ và đám đàn em
hắn tâm phục khẩu phục, nên cuộc chiến kéo dài hơn tiếng đồng hồ. Hai
bên ra lệnh không được hò reo, tránh sự chú ý. A Lũ đúng là một tay võ
lâm đầy tài nghệ. Hắn tránh được nhiều đòn của Nhân và cũng phản đòn rất
dũng mãnh. Cuối cùng, không muốn kéo dài cuộc chiến, Nhân phải sử dụng
đến ngón đòn giết người rất nguy hiểm. Hắn bấm mình bay đến bức tường
sau lưng A Lũ, chạy như gió trên tường rồi bắn ngược trở lại, tung cước
ngay đầu A Lũ, A Lũ gục xuống như thân chuối bị đốn. Đấu trường xôn
xao. Cùng lúc ấy có tiếng chân chạy sầm sập, tiếng còi thổi và bóng
nhiều công an xuất hiện ở cổng nghĩa trang. Cả bọn tháo chạy. A Lũ cố
gượng dậy nhưng không nhấc mình lên được. Đã chạy đi rồi, quay nhìn lại
thấy A Lũ quằn quại không gượng dậy nổi, Nhân quay lại cõng A Lũ trên
vai và cố thoát khỏi vòng vây. Nhưng không kịp. Ba công an kềm sát chân
anh, ôm chặt lấy Nhân, quật xuống và tra còng . . .
Nhân
bị giam ở đồn hai ngày, hai tay bị còng vào song cửa sổ, chờ xe chở về
Đắc Nông, nơi tập trung đám giang hồ bị bắt cải tạo lao động. Bọn đàn
em bắn tin sẽ tìm cách giải cứu đại ca, đồng thời báo cho biết A Lũ chỉ
bị trọng thương, đang nằm ở bệnh viện, công an canh giữ sát sao, nhưng
liệt nửa người dặt dẹo. Thời đó chẳng có tòa án, cũng chẳng xét hỏi, lập
hồ sơ, cứ thế mà đi thẳng vào trại, chẳng biết ngày về.
Nhân
nghĩ chỉ có giải pháp duy nhất là phải trốn thôi, không thể giam mình
trong trại không lối thoát như thế được. Nửa đêm đó, chờ mọi người ngủ
say, Nhân lấy hết sức bình sinh, bẻ song cửa sổ, hai tay còn dính còng,
trốn thoát. Anh chạy về sào huyệt báo tin cho đàn em, từ biệt chúng,
chia chác tiền bạc và sáng hôm sau đi tìm tôi. Và chúng tôi đã gặp nhau ở
dốc chân cầu Trương Minh Gỉang, khi tôi chuẩn bị tuột dốc.
Tôi
hỏi Nhân: - Cậu mua vé tàu xe gì chưa? Nhân bảo: - Mình tránh mua vé,
sợ bị lộ. Mình sẽ đi bộ về Đà Nẵng, gặp đâu xin đi đó, được đoạn nào hay
đoạn đó, chứ đi tàu dễ bị xét hỏi lắm, chắc là khó thoát.
Và chúng tôi chia tay nhau. Lúc ấy là cuối năm 1976.
*******
6.
Tôi
được ghi tên đi học lại, khóa chúng tôi được nhập chung với sinh viên
Sư phạm thành trường Đại học Sư Phạm Thành phố. Nhờ số tiền Nhân đưa,
tôi sống được thời gian dài, dù cũng chỉ tạm đủ ngày hai bữa cơm rau ở
căn tin và qua lần đổi tiền lần thứ hai 1978. Cuộc sống trôi đi, học
hành rồi ra trường, tôi ra trường cũng gặp chút khó khăn lúc phân công
tác. Lí lịch xấu quá, đen thui. Con công chức cao cấp chế độ cũ. Bản
thân thiếu phấn đấu. Nhưng rồi trời thương, được vài người giúp đỡ, tôi
được phân công về dạy ở một trường cấp 3 heo hút ở Củ chi. Cuộc sống
cũng được cho là ổn. Tôi cố tìm cách liên lạc với gia đình, nhưng thư
gởi đi mà không có hồi âm. Tôi cũng chẳng nhận được lá thư nào từ Pháp
gởi về. Cũng chẳng nhận được chút tin tức nào của Nhân. Tất cả im lìm
như nấm mộ.
Đầu
năm 1978, tôi nhận được một lá thư từ nước Pháp. Lá thư của em gái tôi,
cô em duy nhất mà khi tôi rời Việt Nam, em mới 14 tuổi. Em gởi từ Mỹ
qua địa chỉ cũ của tôi ở Montpellier từ cuối năm 1975, nay tôi mới nhận
được. Trong thư em báo tin đã di tản qua Mỹ từ tháng 4.1975, hiện ở New
Hampshire, miền đông nước Mỹ đồng thời cho biết ba tôi đang bị học tập
cải tạo tại Hàm Tân. Tôi chạy ra Hàm Tân thì được tin ba tôi đã bị
chuyển ra Bắc, đang ở Hà Nam Ninh. Mùa hè năm 1978 tôi ra bắc, lên Hà
Nam Ninh thăm nuôi ba nhưng không được gặp mặt, đến năm sau ra lần nữa
thì được tin ba tôi đã chết trong trại. Trên đường từ bắc xuôi nam, tôi
dự định ghé Đà Nẵng thắp nhang cho mẹ thì lại biết rằng nghĩa trang
Nam Ô, nơi mẹ tôi nằm đã bị qui hoạch, mộ mẹ tôi không biết tìm đâu? Như
vậy, từ khi rời Đà Nẵng năm 1968, tôi chưa trở lại chốn này lần nào.
Bởi chẳng còn gì để tôi trở lại, cha mất chưa tìm được xác ở chốn xa
xôi. Mộ mẹ bị san bằng không dấu vết. Nhà cửa không còn. Trở lại chỉ
thêm buồn đau và hờn tủi.
Tôi
lập gia đình, sinh con. Quẩn quanh với cuộc sống từ những khó khăn và
thiếu thốn. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Những kỷ niệm của ngày xưa lần hồi
phôi pha. Phải tập quên để sống. Phải cứ hướng tới phía trước để tồn
tại. Cho đến 2010, khi tôi tròn 60 tuổi, về hưu, con cái cũng đã lớn,
đã yên bề gia thất. Nhiều đêm không ngủ được, tuổi mới chớm già mà cứ
nhớ đến quá khứ đến quắt quay. Tôi nhớ Nhân, nhớ đến những năm tháng đã
qua đi và sẽ không còn trở lại. Không biết bây giờ Nhân sống ra sao, còn
ở Việt Nam hay đã trôi dạt xứ nào. Thời gian quá dài, quá nhiều đổi
thay, quá nhiều bất trắc. Không biết những nơi chốn xưa có còn như cũ
nữa không? Biết bao là hình ảnh, biết bao là câu hỏi cứ quẩn quanh….Tôi
mua vé bay về Đà Nẵng, tìm lại kỷ niệm xưa, đồng thời tìm lại người bạn thân yêu đã một thời gắn bó.
Thành phố không còn như cũ nữa, nhiều đổi thay. Những dấu vết kỷ niệm đã bị mất dấu. Tôi ngu ngơ giữa thành phố xa lạ. Chẳng gặp người quen, chẳng tìm ra cảnh cũ.
Tôi
lang thang quẩn quanh ở chợ Cồn, nơi ngã tư. Chỗ đó hồi xưa
là nơi thường ngày tôi qua. Ngày xưa, bên này là cây xăng, bên kia là
cư xá Đoàn Kết của quân đội, bên kia đường là nhà sách Văn Hóa, nơi tôi
thường mua sách. Xuống một chút là cà phê Xướng, nơi bán những ly cà
phê đượm hương beurre Bretel và bánh mì thịt thơm nức mũi ba tôi thường
ăn mỗi sáng. Đi qua đường rầy của đường Hùng Vương, có xưởng vẽ của họa
sĩ Trần Viết Hậu, người họa sĩ già mà ngày nào đi học ngang qua, tôi
cũng dừng chân đứng lại một chút để nhìn ông ta vẽ, tôi mê hội họa từ
những nét vẽ của ông. Tất cả biến mất, chẳng còn dấu vết. Tôi đi loanh
quanh cả chục lần chốn cũ mà không tìm thấy chút hình ảnh nào sót lại. Ở
góc phố, tôi dừng lại mua gói thuốc. Ông già bán thuốc tóc bạc chải
mượt có khuôn mặt rất quen, quen lắm, nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra được.
Tôi băng qua đường, đốt thuốc nhìn qua. Ông già đốt thuốc hút, hai ngón
tay cầm điếu thuốc hững hờ, điệu nghệ. Nhìn hình ảnh đó, tự nhiên gợi
tôi nhớ đến một người, tôi băng nhanh qua đường, ôm lấy vai người bán
thuốc: Thầy Thanh, Thầy Thanh, phải Thầy không? Thầy nhớ con không?
Thầy
Thanh ngỡ ngàng nhìn tôi, ngờ ngợ: - Phải, tôi là Thanh đây, trước đây
tôi có thời dạy học. Anh là ai mà biết tôi? - Con là Ngọc. Ngọc con ông
Đốc Kim, học trò của thầy hồi đó. Thầy ôm vai tôi, ngấn nước mắt: - Tôi
nhớ ra rồi… Anh về hồi nào?...Trời ơi lâu quá rồi, lâu quá rồi…
Mấy chục năm rồi nhỉ? Phải hơn bốn chục năm rồi. Đúng không?
Tôi
và thầy Thanh ngồi trong quán cà phê, nhắc hoài chuyện cũ. Nhắc đến
người đi, kẻ ở, kẻ mất người còn. Nhắc đến những đổi thay. Tôi hỏi thầy
có nhớ Nhân không, thầy bảo làm sao quên được người học trò đặc biệt ấy.
Thầy cho biết bây giờ Nhân khó khăn lắm, cũng khó gặp vì Nhân tìm đủ
cách để tránh mọi người. Nghe như Nhân đạp xe ba gác chở rau ở chợ Thanh
Khê, đến đấy tìm chắc gặp. Thầy còn cho biết Hồ Lê bây giờ làm chức
lớn lắm, cũng có ghé Thầy mấy lần, có khi còn tặng quà.
Tôi
tìm về chợ Thanh Khê, hồi xưa đây là xóm chài ven biển, nghèo lắm. Bây
giờ nhà cửa cao ngất như phố thị. Lân la ở chợ, hỏi nhiều người tôi tìm
vào nhà Nhân men theo con đường nhỏ loằng ngoằn, sâu trong mấy cánh đồng
còn sót lại, nhà cửa thưa thớt, chung quanh toàn rác rưởi. Căn nhà như
cái lều, phía trước có khoảnh sân nhỏ, rào thưa. Con chó gầy còm đang
phơi nắng thấy người lạ cất tiếng sủa yếu ớt. Sân vắng, tôi gọi mãi
không thấy ai. Một lát sau, một cái đầu bù rối hiện ra nơi khung cửa
cất tiếng ồm ồm: Hỏi ai? Tôi bảo: Tìm Nhân. Lại cái giọng ấy: Nhân đi
vắng rồi.
Người
đàn bà hiện ra, khuôn mặt lộ diện dưới ánh nắng. Một khuôn mặt rất
quen. Tôi nghĩ vẫn chưa ra. Tôi bảo: Khi nào thì Nhân về. Tôi đợi được
không? Người đàn bà nhìn tôi trân trân. Khuôn mặt quen lắm. Tôi vẫn
chưa nhớ ra nổi khuôn mặt rất quen này. Tôi chào và đi ra ngõ. Con chó
lười biếng không tiếng sủa. Người đàn bà nhìn theo lẩm bẩm chi đó không
nghe được.
Tôi ngược ra đầu ngõ, ngồi ở quán bên đường, đợi Nhân.
Tôi
đốt đến điếu thuốc thứ ba thì trí nhớ vỡ oà. Đúng là chị Đầm rô. Chị
Đầm rô bán quán chè đậu rất ngon, giọng nói ồ ề. Chị Đầm rô dạy tôi hút
thuốc lá. Chị Đầm rô có ánh mắt ngưỡng mộ Nhân. Phải rồi. Đúng là khuôn
mặt của chị Đầm. Nhưng sao chị lại ở trong nhà của Nhân?
Tôi
không cách gì nhận ra Nhân. Nhân ngồi đó, trên chiếc ghế đẩu trơ trọi
giữa sân, trong ngôi nhà có khoảnh rào thưa, dưới chân có con chó gầy gò
quanh quẩn. Ly rượu cầm tay, miếng mồi chỉ là con cá khô nhỏ và dĩa ớt
trái đỏ rực. Không còn nét nào của Nhân ngày xưa. Đó chỉ là lão nông
ngồi uống rượu buổi chiều. Những lọn tóc duyên dáng cũ đâu mất rồi, chỉ
còn một nhúm tóc lơ thơ lốm đốm bạc, bết lại nằm lạc lõng trên vầng trán
hói. Đôi môi đỏ cũng đã không còn, chỉ còn lại một khóe miệng khinh
bạc, thâm xì và móm mém, hàm răng trống rỗng khiến cho khuôn mặt như
choắt lại. Da mặt bì bì, thâm tái, men mét của người mắc bệnh gan kinh
niên. Những nếp nhăn dồn dập làm cho khuôn mặt héo hon như trái táo tàu
khô. Đôi mắt trũng, mờ tối, đầy khói u ám. Đâu mất rồi ánh mắt sáng rực
đầy sát khí của Nhân bốn mươi năm trước. Siêu nhân đây ư? Tấm gương của
nhiều bậc cha mẹ đây sao? Niềm mơ ước của nhiều người!!! Chỉ còn lại là
một tấm thân tiều tụy và hom hem thảm sầu. Chắc chắn là không phải là sự
tàn phá của thời gian. Thời gian không thể xóa hết dấu vết của một con
người tàn nhẫn đến như thế. Chỉ có nỗi đau đớn của cuộc đời, tuyệt
vọng, tủi nhục, cay đắng và sự thất bại cùng cực mới làm cho một con
người đổ gục đến vậy. Nhân hoàn toàn mang hình dáng của một con người
khác.
Tôi
ôm Nhân, những giọt nước mắt trào ra ướt mặt. Từ thân thể Nhân bốc lên
một mùi nằng nặng. Mùi chua của mồ hôi lâu ngày, mùi úng thối của rau
củ, mùi rượu trộn lẫn với mùi bụi đời đắng cay. Tôi lại khóc. Tôi cầm
lấy tay Nhân, bàn tay nhiều vết xước, màu da đen tái lốm đốm mủ cây
trái, những móng tay cũng đầy nhựa, nứt nẻ, nhiều vết chai sần. Tôi
nhìn xuống đôi chân của Nhân. Đôi chân cũng khẳng khiu, sứt sẹo, đen xì,
những chiếc móng đầy cáu ghét, đôi dép đứt quai được buộc lại bằng sợi
dây nhựa đỏ, đế mòn vẹt. Lúc
đầu Nhân hững hờ ôm vai tôi, rồi bỗng siết chặt và người Nhân rung lên.
Tôi khóc như trẻ con. Bỗng Nhân buông tay và nói như mắng: ĐM, mày vẫn
như xưa, lúc nào cũng ẩm ướt.
Tôi
lại thêm một ngạc nhiên, không những Nhân đổi thay hình dáng, mà còn
thay đổi luôn cách xưng hô, và biết chưởi thề. Suốt thời gian dài quen
biết nhau, chưa bao giờ chúng tôi xưng hô mày tao với nhau, chỉ gọi nhau
là cậu tớ, Tôi chưa một lần nghe Nhân buột miệng chưởi ai. Tôi trố mắt
nhìn Nhân, trời ơi, Nhân ngày xưa đã chết thật rồi. Biết đổ lỗi cho ai
đây, hoàn cảnh, cuộc đời hay thời thế. Hay là đổ cho số phận.
Tôi
ở lại với Nhân ba ngày còn lại của chuyến đi. Ban ngày hai đứa lang
thang với những chốn kỷ niệm cũ, lê la các hàng quán. Đêm về, hai đứa kể
nhau nghe những chuyện của đời nhau, những chuyện đời buồn nhiều hơn
vui. Tôi mua sắm nhiều vật dụng cần thiết của cuộc sống, chị Đầm rất vui
khi nhận những món quà này, riêng Nhân vẫn dửng dưng…
******
7.
Hồi
đó, cuối năm 1976, Nhân vội vã trở về Đà Nẵng để trốn lệnh truy nã.
Chuyến đi kéo dài hơn tuần lễ. Đón xe dọc đường từng chặng, có khi đi bộ
suốt buổi. Suốt đoạn đường cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng hôm từ Bình
Định về Quảng Ngãi, sau một bữa nhậu say quắc cần câu với cánh tài xế,
sang hôm sau khi tỉnh rượu, Nhân thấy mình nằm ở vệ đường ở Mộ Đức, tiền
bạc trong túi bị tước hết. Hai tên tài xế cho Nhân đi nhờ biến đâu mất.
Cũng may, Nhân đã chia nhỏ bó tiền, để mỗi nơi một chút, nhờ vậy, cũng
còn chút tiền dấu trong đôi giày, dù không nhiều lắm. Đến Đà Nẵng nửa
đêm, căn nhà cũ của gia đình nay đã biến thành cơ quan của chính quyền
mới. Lang thang suốt đêm, thấy mình như kẻ xa lạ ở một thành phố khác.
Lân la quán cà phê gần ngôi nhà cũ từ tờ mờ sớm, Nhân biết được gia đình
mình đang ở trong một con kiệt nhỏ cuối đường Hoàng Diệu, gần đường rầy
xe lửa. Ngôi nhà ngày xưa đã bị trưng dụng từ khi cách mạng về, ba Nhân
nhờ ngày trước có tham gia kháng chiến chống Pháp, trước 75 cũng có
thành tích nuôi dấu cán bộ gì đó, nên không bị đi học tập cải tạo, nhưng
không được sử dụng.
Nhân
vừa bước vào ngõ, ba Nhân đã nhận ra ngay. Ông cuống quit ôm lấy Nhân,
miệng cứ lập lại mãi một câu hỏi: Về lúc nào? Sao lại về? Về lúc nào?
Hành lí đâu? Nhân cũng ôm lấy cha, nước mắt giàn giụa: Ba ngồi xuống đây
nghe con nói, ba ngồi xuống đi. Nhân quì dưới đất, lạy mấy lạy. cứ lập
đi lập lại: Ba ơi, con bất hiếu không làm được ước nguyện của ba rồi,
rồi lại lạy. Ông Đốc ngồi sững sờ, mang máng hiểu đã có một tai họa tày
trời. Niềm tin của ông, lẽ sống của ông. Sao lại thế này? Nhân vừa khóc,
vừa lạy, vừa kể hết mọi chuyện. Lâu lâu lại nấc lên, nước mắt đầy mặt.
Ông Đốc có cảm giác như ngàn lưỡi dao đâm vô ngực, xoáy mạnh. Tai lùng
bùng, trái tim như đang có bàn tay ai bóp nghẹt. Đầu óc choáng váng,
trái đất như sụp dưới chân ông, ông thấy khó thở, trước mặt chỉ là một
khoảng tối vô tận. Nhân kể lể không biết bao lâu, không thấy ông Đốc
động tĩnh gì. Nhân ngước lên, nắm lấy tay cha. Anh hoảng hốt như điện
giật, tay ông Kim lạnh ngắt như nước đá, cứng đờ. Nhân hốt hoảng ngồi
lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt, hai mắt mở trừng trừng của ba mình,
anh hét lên: Ba ơi, con giết ba rồi, ba ơi!!! Ông Đốc đã tắt thở từ lúc
nào, mặt đanh lại, hai mắt vẫn mở, hai hàm răng nghiến chặt, giận dữ.
Đám
ma diễn ra lạnh lẽo, chỉ còn hai anh em: Nhân và cô em gái. Cô em kế
Nhân bị bệnh thần kinh không biết lang thang ở đâu mà bị cưỡng hiếp có
bầu, rồi băng huyết lúc sinh, chết hồi đầu năm. Đứa em bị bệnh down thì
mất tích trong những ngày chộn rộn cuối tháng ba năm bảy lăm. Thằng em
trai kế Nhân nghe nói đi bộ đội đóng ở Tây Ninh, nhưng chẳng có địa chỉ
liên lạc. Hôm đưa đám trời lại mưa suốt buổi, hai anh em mặc áo xô,
chống gậy trông thảm thiết giữa đồng trống. Nhân không khóc, nhưng hai
mắt đỏ ngầu.
Đám
tang xong xuôi, Nhân đi tìm Dạ Lan. Gia đình Dạ Lan cũng lâm vào bi
kịch. Hôm Dạ Lan về Huế thăm bà ngoại, gia đình ông Bửu Hân tổ chức vượt
biên. Hai vợ chồng và cậu con trai bị bão tố dìm xác xuống đáy biển,
chuyến đi đó chỉ có mấy người được tàu lớn cứu thoát, tạm ngụ ở Hồng
Kông. Nhà bị tịch thu vì tội phản quốc. Dạ Lan xin được ở lại trong căn
phòng nhỏ dành cho người giúp việc ở góc sân cùng với cây đàn piano.
Không biết vì lí do nào, những người phụ trách cũng chấp nhận.
Nhân
nhiều lần tìm đến chỗ ở của Dạ Lan, nhưng nàng không tiếp, cứ trốn
tránh mãi. Sau cùng, hai người gặp mặt nhau, Dạ Lan cho biết nàng đang
mang thai, nhưng không cho biết cha đứa bé là ai. Sững sờ. Nhưng Nhân
chấp nhận tất cả, chỉ mong ước được sống cùng nhau. Nhân cũng không tìm
hiểu ai là cha đứa bé…Sau này, Nhân mới biết rằng cái bào thai là kết
quả của cuộc trao đổi để nàng được ở lại căn phòng nhỏ đó cùng với cây
đàn.
Và
hai người đồng ý chung sống, không lễ cưới, không hôn thú, trong căn
phòng chật hẹp dưới gốc cây ngọc lan, kết cục một cuộc tình như thế cũng
là một đoạn kết đẹp vì lúc bấy giờ là thời kỳ loạn lạc, nhiều bất
trắc.
Nhưng
cuộc sống không phải chỉ có tình yêu là đủ. Nhân không tìm đâu được
việc làm, vì cũng chẳng có giấy tờ chứng minh năng lực, lí lịch lại mù
mờ mà cũng vì thời bấy giờ phải có mối quan hệ nhất định nào đó mới có
thể kiếm được việc.. Loay hoay mãi với cơm áo, cuộc sống gia đình bắt
đầu thiếu vắng tiếng cười. Lương cô giáo của Dạ Lan với tiêu chuẩn mười
ba kí gạo bây giờ phải chia ra cho hai người, những bữa cơm toàn độn
sắn khoai với bo bo, canh rau và cá hẩm Mùa đông năm đó, Dạ Lan bị tai
nạn xe cộ lúc đi dạy học về, chiếc xe đạp cong niềng, gãy phuộc. Dạ Lan
chỉ bị trầy sướt nhưng lại bị hư thai, máu nhuộm đỏ phần dưới cơ thể.
Không biết kiếm đâu ra tiền, Nhân đành bán chiếc piano lấy chỉ vàng lo
thuốc men cho vợ. Ở bệnh viện về, biết chiếc đàn đã bị bán, Dạ Lan im
lặng suốt cả tháng, chẳng hé một câu nào. Nhân thấy mình có lỗi, và Nhân
nhớ dự định của mình khi bước đầu du học, sẽ mua cho Dạ Lan chiếc đàn
piano tốt nhất lúc tốt nghiệp trở về.. Dự định không thực hiện được lại
đem bán chiếc đàn kỉ niệm của Dạ Lan. Nhân cảm thấy mình hèn hạ và bất
lực.
Thời
kì này, người ta rủ nhau đi săn trầm, kiếm được rất khá. Trước bức
bách của đời sống và nỗi buồn khó nguôi của Dạ Lan, Nhân quyết định vào
núi tìm trầm, mong đổi đời, hi vọng sẽ mua lại đền cho vợ chiếc đàn
khác.
Rừng
rú bao la, ngậm ngãi tìm trầm, những chuyến đi nhiều khi kéo dài cả mấy
tuần. Cả bọn sống như dân du mục, đến đâu dựng lều trại ở đó. Tìm trầm
là công việc chẳng dễ dàng gì, mưa gió, rắn rít, thú dữ... tất cả đều
đáng sợ, có thể chấm dứt đời người bất cứ lúc nào. Nhưng đáng sợ hơn
cả là con người. Lo nhất là lúc ăn được trầm, đó là thời gian sinh tử,
phải rời rừng ngay bất cứ giá nào, nếu muốn còn sống để trở về. Chỉ cần
một phát đạn, hay chỉ là một nhát dao, một cú đâm từ sau lưng, số trầm
vừa kiếm được sẽ không còn và tính mạng sẽ bị định đoạt. Sống như kẻ
du mục và cư xử như những kẻ du thủ. Nhân hòa mình vào thế giới đó, và
trở thành thủ lãnh một nhóm ba người. Suốt mấy tháng gần như kiệt sức và
cũng chẳng còn bao nhiêu vốn liếng, trầm vẫn là những giấc mơ. Cả bọn
quyết định đi sâu vào rừng nguyên sinh, giáp ranh với vùng Tây nguyên.
Trúng đậm. Có cả kỳ nam.
Chuyến này sẽ đổi đời. Ba người run rẩy gói ghém, rời rừng. Mưa như trút.
Mỗi
người một ba lô đầy căng trầm và kỳ nam. Trời nhá nhem, sấm sét xé
trời, đi ngang qua một đường mòn, dưới là vực sâu thăm thẳm. Một nhóm
cướp xuất hiện như từ dưới đất mọc lên. Tiếng nổ đầu tiên hạ gục ngay
người đi đầu, xác rơi xuống vực cùng chiếc ba lô. Nhân hét như sấm, băng
lên, nhắm vào thằng đầu đàn đang cầm súng, một cú song phi, tên cướp
ngã ngửa, súng văng ra. Nhân nhanh chân đạp ngay báng súng, bật lên, cây
súng nằm trong tay như một ánh chớp. Anh lên đạn, bắn chỉ thiên nguyên
một tràng. Bọn cướp lóp ngóp bỏ chạy.
Hai
người chạy dưới mưa, băng qua con suối tràn nước. Hình như lũ về. Những
thác nước trắng xóa ào ạt. Nhân và người đồng hành lóp ngóp bơi qua con
suối. Nước dữ dội, cuốn phăng phăng. Cả hai mệt lử. Ranh giới sống
chết. Đang cố chống trả dòng nước cuồn cuộn, Nhân nghe tiếng kêu thảm
thiết của người bạn. Anh quay lại, nước đang kéo người bạn xa dần. Nhân
cố bương tới, nắm được tay trơn tuột. Anh bạn sợ hãi, run rẫy, lắp bắp:
Cứu tôi..Cứu tôi. Lại tuột tay, Nhân cố bơi tới, anh bạn buông mình
xuôi dòng nước, chiếc ba lô của anh ta rời khỏi người trôi băng băng.
Anh ta cố với theo nhưng không kịp. Nhân cố vượt lên, nắm được tay bạn,
ghì hết sức kéo lại. Lại một đợt nước ào ạt, chiếc ba lô của Nhân tuột
khỏi vai, trôi theo dòng nước dữ. Không tiếc, phải sống đã. Cố lên, gắng
lên. Nước lũ đang về, những tiếng ầm ầm như sấm động. Nhân ôm bạn, cố
vươn lên. Đến bờ, lại tuôn chạy trốn lũ. Người bạn như cái xác không
hồn, líu díu chạy theo Nhân. Mưa rát mặt. Những cành cây quất vào thân
thể. Cứ bương tới. Bương tới. Để sống.
Cả hai chạy ra tới bìa rừng, bên kia là quốc lộ. Sống rồi. Hai người ôm lấy nhau, nước mắt hòa nước mưa. Lại trắng tay.
Đón
được một chiếc xe của bộ đội sau khi ăn hai tô phở lớn ngút khói ở quán
phở bên đường. Nhân thấy khỏe hơn và lúc đó anh mới thấy tiếc cái ba lô
kỳ nam vừa mất. Một gia tài đã tuột khỏi tay. Ngồi trên xe dưới cơn mưa
tầm tã, Nhân nhớ Dạ Lan đến cồn cào. Anh hình dung thân thể trắng ngà,
thơm tho của vợ. Anh nhớ tiếng rên như mèo kêu của nàng khi cả hai lên
đến đỉnh của yêu đương. Mái tóc dài xõa trên nền drap trắng. Nỗi nhớ
xôn xao trong dạ, anh mong về mau để được ôm nàng trong vòng tay với
những lời yêu thương.
Nửa
đêm Nhân mới về đến căn nhà nhỏ dưới cây ngọc lan. Phố vắng tanh. Mưa
vẫn ào ạt. Anh đội mưa đi về, định tạo một sự ngạc nhiên cho Dạ Lan.
Căn phòng đèn mờ sáng. Cửa chỉ khép hờ. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Anh sững
người. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên giường, những khoảng trắng da thịt loang
loáng theo nhịp. Tiếng thở của người đàn ông, tiếng rên như mèo kêu của
người đàn bà. Khốn nạn. Máu Nhân như đông cứng lại. Tim muốn vỡ ra. Hai
bàn tay bỗng nắm chặt, gồng lên chuẩn bị một cú đấm.
Đôi
chân muốn vọng động. Chỉ một cú tấn công, sẽ có người chết. Bỗng Nhân
run rẩy như người mắc kinh phong, cả thân người giật không kiểm soát
được. Những giọt nước mưa từ người anh đọng vũng trên sàn nhà. Đầu anh
bỗng nhức như muốn vỡ ra. Tim loạn nhịp. Anh lặng lẽ đi ra, ngồi dưới
gốc ngọc lan, mưa vẫn xối trên người anh. Nhân thấy mình bất lực, tự
khinh mình. Anh chẳng trách ai cả. Chẳng qua cũng bởi tại anh, vì anh
chẳng làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Anh chỉ mang lại những
nỗi đau. Nhân ngồi như bức tượng suốt đêm.
Trời
gần sáng, chân trời sáng lên một vệt mờ. Có tiếng kẹt cửa, người đàn
ông len lén đi ra, lặng lẽ đi về cuối phố. Nhân chẳng cần biết đó là ai.
Chỉ biết đó là người đàn ông đã ngủ với vợ mình suốt đêm qua. Từng đó
cũng đã đủ.
Trời
sáng hẳn. Dạ Lan mở cửa, dắt xe ra. Nàng quay lại khóa cửa thì nhìn
thấy Nhân. Thoáng một chút hoảng hốt. Nàng cất tiếng: - Anh về hồi nào
mà không vào nhà? Sao lại ngồi dầm mưa thế này? - Về hồi hôm. Không vào
vì căn nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi. Dạ Lan tái mặt, người như
muốn ngã, nàng níu cánh cửa, hoảng hốt, lắp bắp. Chiếc xe ngã chổng chơ
bên thềm. Không chờ câu nói tiếp của Dạ Lan, Nhân lẳng lặng đi nhanh ra
đường. Phố bắt đầu một ngày mới. Anh bước mà chẳng biết đi đâu. Cả
ngày hôm đó, Nhân say khướt. Mấy hôm sau anh rời thành phố, lại đi vào
núi. Gần nửa năm sau, Nhân mới lại về.
Lần
này trở về, Nhân định sẽ quên hết, sẽ sống lại với Dạ Lan, làm lại một
chương mới. Quên tất cả. Nhưng, Dạ Lan đã không còn nữa.
Một
tuần lễ sau khi Nhân bỏ đi, không thấy Dạ Lan đến lớp, nhà trường đến
tìm nàng thì phát hiện Dạ Lan đã treo cổ tự sát. Nàng mặc chiếc áo màu
tím than, cổ quấn chiếc khăn quàng màu tím nhạt, di đôi guốc cao cũng
màu tím. Dây treo cổ siết làm cho lưỡi nàng thè ra, khuôn mặt cũng tím
rịm.
Từ
hôm đó, thành phố thêm một người điên. Nhân lang thang bờ bụi, lúc nào
cũng say khướt, Áo quần càng ngày càng rách bươm, hôi hám, tóc tai bù
xù, dơ bẩn. Ban ngày Nhân thường đi dọc biển, lượm những cành cây khô,
bẻ nhỏ mang đến tiệm bán trầm hương, đòi bán với giá cao, khi người ta
bảo không mua, đuổi đi, Nhân chưởi một tràng tiếng Pháp và bắt đầu xổ
tiếng Tây giờ này qua giờ nọ, không ai hiểu. Đêm đến, anh múa võ trên
hè phố, miệng lẩm bẩm tên Dạ Lan. Anh khóc cười vô chừng như mưa nắng.
Anh sống trong một thế giới khác. Những người trước đây biết tài năng
của Nhân, chỉ biết chép miệng lắc đầu, thương cho một số phận. Lúc đầu,
bên công an nghi Nhân giả điên với mục đích mờ ám chính trị nào đó,
nhưng rồi sau một thời gian thẩm vấn và theo dõi, chẳng thu thập được
gì. Nhân sống như vậy gần hai năm dài, rồi bỗng dưng thành phố vắng
bóng người thanh niên điên loạn nói toàn tiếng Pháp.
Nhân
lại đi vào núi, đến Bồng Miêu rồi qua Phước Sơn đào vàng. Ở đâu anh
cũng trở thành đại ca vì thế giới của những kẻ săn vàng là thế giới của
bạo lực, giết nhau như cơm bữa, mà Nhân thì võ nghệ cao cường, nên đắc
dụng trong cái thế giới máu và vàng đó. Hơn nữa, sau những biến cố của
cuộc đời, Nhân bất cần thân thể, liều lĩnh và tàn nhẫn. Những đặc tính
đó ở chốn giang hồ không xanh cỏ sớm thì chỉ là lãnh chúa.
Nhân
bắt đầu giàu có, những miếng vàng đào được biến Nhân thành một đại gia,
tiêu tiền như rác. Anh về phố, mua một chiếc đàn piano mới cứng, thuê
xe chở đến mộ Dạ Lan, ngồi suốt ngày độc thoại với cỏ cây, giun dế. Khi
hoàng hôn xuống, anh đốt chiếc đàn. Lửa cháy rừng rực sáng một góc nghĩa
trang.
Trong
một lần nhậu ở quán bên biển Mỹ Khê, sau khi đã chếnh choáng thì anh
nghe ở bàn bên đang nói về anh. Một tay anh chị chắc cũng đã xỉn, nói
với mọi người:
- ĐM, tưởng đi Tây đi Mỹ về làm ông này bà nọ, cuối cùng cũng chỉ là một thằng đi mót vàng. Lại thêm giết cha, giết vợ.
Nhân loạng quạng bước qua, chỉ vào mặt tên đó và bảo:
- ĐM mày là thằng nào mà dám trêu ông, mày vừa bảo gì, nhắc lại xem nào.
Thằng kia
cũng chẳng phải tay vừa, đứng lên hùng hổ, nói chưa hết câu đã ngã vật
ra giẫy đành đạch. Nhân vung tay một cú atémi chặt vào gáy của địch thủ.
Hắn chết ngay sau mấy cái giẫy. Cả quán xôn xao, đứng cả lên. Nhân lừng
khừng bước ra quán, xiêu vẹo trên đường. Tay chủ quán bắt vào mạch của
nạn nhân, hét lớn:
- Nó chết rồi, bắt cái thằng giết người lại.
Ai
cũng la hét nhưng chẳng ai có một hành động cụ thể nào. Nhân bước ra
ngõ, đi đến đồn công an bên kia đường, tự thú. Án giết người, tòa xử 15
năm.
Ở
tù trên rừng, lao động đúng 9 năm thì Nhân được đặc xá. Tiều tụy trở về
thành phố, Nhân chưa biết mình sẽ sống như thế nào thì cơn sốt rét ác
tính quật ngã anh. Anh bất tỉnh bên vệ đường. Người đi đường mang anh
vào nhà thương, anh mê man suốt mấy ngày, thân thể như cái xác ve, không
một người thân chăm sóc. Số mệnh đẩy đưa, hôm đó chị Đầm vào bệnh viện
thăm người quen. Đi tìm phòng, trời xui đất khiến thế nào mà chị nhìn ra
Nhân đang thoi thóp trên giường bệnh. Chị ở lại chăm sóc cho Nhân mấy
tháng ròng, lúc xuất viện chị đưa Nhân về nhà mình, tiếp tục lo miếng
ăn, giấc ngủ cho Nhân. Và rồi họ sống như vợ chồng. Lúc trước chị Đầm ở
bàu Thạc Gián, bán rau ở chợ Cồn, sau đó khu bàu bị quy hoạch, được đền
bù được ít tiền thì chị gặp Nhân, lo thuốc thang cho Nhân, còn lại một
ít, hai vợ chồng mua khoảnh đất ở Thanh Khê. Vợ bán rau còn chồng chạy
xe ba gác, sống tạm cho xong một đời gần mười mấy năm nay, loay hoay mãi
mà không đủ đút lỗ miệng.
Tôi,
Nhân và thầy Thanh ngồi uống cà phê ở Bạch Đằng. Điện thoại của thầy
Thanh reo, thầy bảo đến đi, đến đi, có Ngọc ngồi với Nhân, đến cho vui
nhé. Tôi hỏi ai vậy, thầy bảo:
- Hồ Lê, Hồ Lê bữa trước gặp tôi có nói là khi nào ngồi với mấy anh thì bảo Lê ra cho vui.
Hồ
Lê đến, vẫn to cao lừng lững, trông còn khỏe hơn xưa. Hắn mang vợt
tennis, giày Adidas, áo thun cá sấu trắng kẻ sọc, nhìn như tài tử. Sau
lưng hắn có hai thanh niên trẻ, đi kè kè, chắc là bảo vệ. Vừa bắt tay
tôi hắn đã hất hàm: Chào. Lúc này mày còn sợ tao không. Tôi buột miệng:
- Sợ gấp đôi ngày xưa.
Hắn cười cười:
- Sao vậy?
Tôi tiếp liền, sợ sẽ không dám nói nếu ngần ngừ:
- Ngày xưa tao sợ mày vì mày có sức mạnh, bây giờ mày vừa vẫn có sức mạnh lại thêm quyền lực, sợ gấp đôi là phải rồi.
Thầy Thanh giảng hòa:
- Anh em bạn cũ gặp nhau, mừng vui đi, hằm hè nhau làm gì hè.
Tôi
chợt nhớ ngày xưa tôi hay chưởi thầm nó và tự bảo anh hùng mười năm trả
thù chưa muộn. Bây giờ đã bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn là thằng dưới
cơ.
Nhân bỗng lên tiếng:
- Mày biết ngày xưa tại sao thằng Hồ Lê ghét tụi mình không?
Tôi chưa kịp trả lời thì hắn nói luôn:
-
Ngày trước hắn thèm cuộc sống của chúng ta mà không có được nên ganh
tỵ. Bây giờ hắn có điều kiện, mày thấy không, hắn đang tập tành sống như
ngày xưa cha ông chúng ta đã sống, ăn chơi, nhậu nhẹt, đánh gôn, chơi
tennis, thế thôi.
Thầy Thanh xua tay:
-Thôi mà, cay cú nhau làm chi, vui với nhau đi.
Hồ Lê im lặng, chẳng trả lời. Hắn đang nghĩ gì nhỉ?
Bữa
cuối ở Đà Nẵng, tôi đi mua cho Nhân đôi săng đan, hắn bảo mua dép nhựa
dễ đi hơn, nhưng tôi nói thay đổi tư duy cho đời khá hơn đi, mang dép da
vẫn tốt hơn chứ. Hắn cười: “ĐM, đương nhiên da phải hơn nhựa rồi”.Tôi
rút hết tiền tiết kiệm được 37 triệu, tôi đưa hết cho vợ chồng Nhân. Chị
Đầm cầm tiền cứ khóc mãi, cám ơn tôi hoài. Tôi bảo với chị:
-
Đây là tiền của Nhân, tôi gởi lại cho Nhân chứ không có ơn huệ gì trong
sự việc này, chị đừng bận tâm. Sau này, cần gì cứ bảo tôi, tuy cũng
chẳng giàu có gì nhưng tôi với Nhân là hai anh em, phải biết giúp nhau
chứ.
Hôm tiễn tôi ra phi trường, chị Đầm khóc và Nhân cũng rơm rớm nước mắt khi ôm tôi.
*****
8.
Tôi
về Sài Gòn được nửa tháng thì chị Đầm điện thoại cho tôi. Bữa đó trời
mưa, nghe tiếng được tiếng mất vì chị khóc nhiều hơn nói. Đại khái là
Nhân đã bị tai nạn, xe lửa cán nát đôi chân của Nhân, không biết có qua
nổi không?
Gần
Tết Nguyên Đán, mua vé quá khó khăn, tôi phải chầu chực hai hôm ở phi
trường mới kiếm được cái vé bay ra. Nhân nằm đó, hai chân đã cưa đến
bẹn, băng trắng cả phần dưới. Người hắn teo tóp, xanh mướt.
Hắn cầm tay tôi, rưng rưng. Đôi săng đan mới mua để trên đầu giường. Nhân bảo:
-
Mình để nó ở đây để nhớ đến cậu, cậu bảo mình trong năm tháng còn lại
gắng bước qua số phận, mình cũng muốn bước qua, nhưng giờ còn chân đâu
nữa mà bước, hở Ngọc. C’est bien!
Tôi
khóc và ngạc nhiên vì thấy Nhân đã xưng hô như xưa, như cái thuở chúng
tôi là những thanh niên với tương lai rộng mở. Và kiểu nói “C’est bien”
làm tôi nhớ đến Andre Gide, năm 1951 lúc sắp từ trần, cũng bảo “C’est
bien”, và nhà triết học Kant cũng thế, lúc sắp lìa đời cũng buột miệng:
“Es ist gut”. Có phải là điềm gở chăng. Hay là suy nghĩ của các thiên
tài đối với cuộc đời điên dại này. Với tôi, Nhân cũng là một thiên tài,
nhưng là thiên tài mắc đọa.
Chị
Đầm kể hôm trước đi chở rau ở chợ về, ngang qua đường rầy xe lửa. Có
hai mẹ con đang băng qua đường rầy khi xe lửa đang ầm ầm chạy tới. Mọi
người la oai oái, không biết phải làm gì. Nhân bay từ chiếc xe ba gác,
đẩy hai mẹ con ngã sấp phía bên kia, và Nhân kẹt đôi chân trên đường
rầy, những bánh xe lửa nghiến qua, nát bét. Chị lại khóc và lo lắng. Tôi
biết chị thương Nhân lắm. Thương từ khi Nhân ở đỉnh cao cũng như lúc
Nhân ở vực sâu.
Có
hai cô nhà báo và anh chàng quay phim của Đài Truyền hình vào phỏng vấn
Nhân. Nhân được trở thành gương người tốt việc tốt. Nhân cầm bằng khen
và bao thư, cô nhà báo giương máy ảnh cứ hét lên: “Cười đi, cười
đi..1..2..3… chụp nè”. Máy quay phim chạy sè sè. Mặt Nhân nhăn nhúm vì
đau đớn. Chị Đầm thảng thốt lo âu. Hôm ngồi trên máy bay về lại Sài Gòn,
đọc trên báo thấy hình của Nhân, nụ cười như đang khóc.
Sài gòn, tháng 3.2011
ĐỖ DUY NGỌC
BƯỚC KHÔNG QUA SỐ PHẬN
Đỗ
Duy Ngọc sanh năm 1950 tại Đà Nẵng, hiện đang sống tại Sài Gòn. Ông kể
lại cuộc đời mình và người bạn chí thân tên Nhân (Siêu Nhân) mà ông cho
là một THIÊN TÀI BỊ ĐOẠ. Cả 2 người đều là Sinh Viên ưu tú du học ở Pháp
…Cuộc đời 2 người thăng trầm theo vận mệnh từ năm 1964 đến năm 2011 là
một đoạn đường rất dài …Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện hồi ký rất hay! Mời các bạn đọc:
1.
Tôi
học chung với Nhân từ năm 1964 lớp đệ ngũ. Trước đó, tôi có năm năm
học nội trú trường Pellerin, một trường dòng Lasan ở Huế do các Frère giảng dạy. Những năm học ở đó, tôi luôn đứng đầu lớp, là niềm tự hào của các Frère
phụ trách và gia đình. Nhưng từ khi về học ở Đà nẵng, tôi chưa bao giờ
vượt qua được Nhân. Lúc nhỏ tôi rất xấu tính, hay ganh tị, không muốn ai
hơn mình. Do vậy, tôi chẳng ưa gì Nhân.
Thành
phố này có hai ông Đốc. Một ông Đốc học phụ trách chuyện giáo dục của
toàn thành, ông Đốc này là ba Nhân. Ông Đốc thứ hai là ông Đốc tờ, tức
là ba tôi, quản lý ngành y tế của thành phố. Mấy ông quan chức thường
tụ họp nhau vào sáng chủ nhật ăn sáng, uống cà phê, bàn chuyện thời
thế. Sau khi mất nhiều thì giờ trao đổi chuyện chính trị, chuyện thế sự,
chuyện tiếp đó thường là chuyện con cái. Và lần nào cũng vậy, việc học
hành giỏi giang, thông minh của Nhân lại được đem ra tán dương. Mỗi lần
nghe chuyện, tôi rất khó chịu. Tự nghĩ mình cũng học giỏi có thua gì
Nhân mà chẳng bao giờ được nhắc tới. Nhân càng được ngợi khen, tôi càng
thêm ghét hắn. Khác hẳn tôi, Nhân rất muốn làm thân với tôi.
Tôi
càng tránh hắn càng cố đến gần. Lần nào gặp tôi hắn cũng nở nụ cười
thật tươi, còn tôi thì mặt nặng như chì. Nhân đẹp trai, tuy người hơi
thấp. Da trắng, mũi cao, mấy lọn tóc xoăn lúc nào cũng lòa xòa trước
trán. Môi lúc nào cũng đỏ như son. Mà kể cũng lạ. Nhà ông Đốc học có năm
người con, hai trai ba gái, chỉ có mình Nhân là đẹp, mấy đứa còn lại
đứa nào cũng xấu như ma. Lại thêm có đứa con gái kế Nhân bị thần kinh,
hay bỏ nhà đi lang thang, đứa em trai út thì bị bệnh down, lúc nào cũng
ngơ ngác, nước dãi chảy lòng thòng. Vì cảnh nhà như thế nên ông Đốc học
rất kỳ vọng ở Nhân, Nhân là niềm tin, niềm tự hào và cũng là lẽ sống của
ông.
Học
chung lớp với Nhân, càng ngày tôi càng thấy hắn giỏi, nhất là những môn
toán, lý, hóa. Thầy dạy môn toán tên Thanh, thầy dạy rất hay, học trò
rất mê. Thầy Thanh lúc nào áo quần cũng chải chuốt, tóc chải dầu bóng
lưỡng, cách đi giọng nói rất điệu. Thầy hay cho làm toán chạy, tức là
thầy đọc đề xong, trong năm hoặc bảy phút sau thầy chỉ nhận mười bài
giải nộp nhanh nhất. Nếu giải đúng thầy cho điểm tối đa, còn giải sai
thì khỏi có điểm. Nhân luôn luôn là người giải bài nhanh và đúng nhất.
Khi nào hắn nộp trễ hơn một chút thì có nghĩa hắn giải bài toán đó bằng
hai cách khác nhau. Lúc lên bảng giải toán hình học, hắn vẽ hình bằng
tay trái còn tay phải ghi lời giải. Thầy Thanh nể hắn lắm, gặp thầy nào
thầy Thanh cũng ca ngợi Nhân. Thầy còn bảo với Nhân là vào giờ của thầy,
hắn không cần ghi chép, muốn làm gì thì làm. Các thầy dạy môn lý, hóa
cũng bảo hắn thế. Nghe vậy, hắn chỉ cười, giờ học nào cũng ghi chép rất
cẩn thận.
Không
những học giỏi, Nhân còn đá banh rất siêu, đánh cờ tướng rất cừ. Lại
thêm rất giỏi võ. Không biết hắn học võ từ khi nào mà tay hắn cứng như
thép, cỡ mấy viên gạch xây nhà hoặc năm ba viên gạch thẻ chỉ cần hắn
vung tay là bị bể đôi ngay. Hắn múa gậy vun vút, đá ném không chạm vào
người hắn. Cỡ hai người công kênh nhau, người trên cầm mấy cục gạch, hắn
chỉ cần lấy đà chạy ba bước, bay lên đá viên gạch vỡ nát. Hay nhất là
trèo tường. Nhân chạy lấy đà, tung người thẳng góc với bức tường, chạy
thoăn thoắt lên trần nhà. Y như là mấy nhân vật trong truyện kiếm hiệp
của Kim Dung. Mỗi lần Nhân làm trò, cả bọn học trò chúng tôi trố mắt, há
mồm mà nhìn, lắc đầu thán phục. Mọi người đặt cho hắn cái tên là Siêu
Nhân. Tôi vừa sợ vừa ghét hắn. Tôi vốn ốm yếu, lại chúa nhát gan, chúng
bạn gọi tôi là con mọt sách. Cho nên dù không ưa, tôi cũng nể sợ hắn.
Không biết có phải vì võ công thâm hậu quá mà đôi mắt của Nhân trông lạ
lắm. Ánh nhìn như dao sắc, như có lửa, như muốn bóp nát người ta, đầy
sát khí. Tôi thường tránh ánh mắt của hắn. Nụ cười của hắn thân thiện
nhưng đôi mắt thì đầy hăm dọa.
Trong
các môn học, tôi chỉ nhỉnh hơn Nhân môn Pháp văn và hai môn phụ là âm
nhạc và hội họa. Bởi những môn này tôi được rèn luyện năm năm ở trường
dòng Lasan. Nhưng đến năm đệ tam, tiếng Pháp của hắn tiến bộ đến không
ngờ, đến thầy giáo già dạy Pháp văn cũng ngạc nhiên. Sau này tôi mới
biết là suốt cả mùa hè hắn chỉ tập trung vào môn học đó, cả ngày nghe
đài Pháp để luyện giọng và lảm nhảm luôn mồm mấy từ vựng. Có một lần
tình cờ tôi thấy trên bìa sách Pháp văn của Siêu Nhân có ghi câu bằng
chữ in đậm VOULOIR C'EST POUVOIR. Có lẽ đó là quan niệm của Nhân.
Cuối
năm đệ tam, Nhân lại khiến cho các Thầy và đám học trò thêm thán phục
khi giải bài thi toán tú tài 1 ban B chỉ trong 27 phút. Hắn lại tiếp tục
là tấm gương cho các bậc cha mẹ thường nhắn nhủ các con: gắng học cho
giỏi như anh Nhân. Hắn đi đến đâu cũng được mọi người trầm trồ khen
ngợi. Bởi thời đó, người giàu có không được trọng nể bằng người học
giỏi. Ngay cả những quan chức cũng rất trân trọng người tài, học trò
gỉỏi. Năm học đó, hắn lãnh phần thưởng lớn lắm, phải thuê xích lô chở về
nhà. Ông Đôc học rất hãnh diện. Mà hãnh diện cũng phải thôi, cha mẹ nào
lại không sướng khi có người con như thế.
Trong
lớp chúng tôi, thường chia ra hai nhóm rõ rệt. Mấy đứa nhỏ con, học kha
khá thường ngồi mấy bàn trên, còn mấy bàn cuối lớp mà mấy thầy gọi là
xóm nhà lá toàn là mấy đứa bự con, ba trợn, chơi nhiều hơn học và thường
chọc phá mọi người. Cầm đầu xóm này là thằng Hồ Lê. Đó là một thằng
sừng sỏ tuy cũng có tố chất thông minh, học hành cũng không đến nỗi tệ.
Hồ Lê người đen giòn, cao to lừng lững, mặt chữ điền, góc cạnh. Ngay
trên trán có một vết sẹo dài khiến khuôn mặt của hắn càng thêm vẻ anh
chị. Hắn bảo đó là vết tích chiến tranh. Hỏi thêm nữa hắn sẽ trừng mắt
hăm dọa nên chẳng ai dám lên tiếng thắc mắc nữa. Nhà Hồ Lê nằm trong
hẻm sâu sau lưng nhà tôi, mẹ hắn bán rau hành ở chợ. Nhà hắn trơ trọi
chỉ hai mẹ con và không bao giờ hắn nhắc đến cha. Tôi sợ hắn lắm, vì hắn
hình như rất ghét tôi, cứ tìm mọi cách để sinh sự.
Mỗi
lần gặp tôi hắn thường dí tay vào trán tôi mà gầm gừ: đồ quý tộc dơ
bẩn. Tôi cũng chẳng biết sao hắn lại bảo tôi thế. Tôi vốn nhát như cáy
nên thường tìm đủ mọi cách để tránh mặt hắn. Tránh hắn nhưng miệng lầm
bầm: ĐM thằng
Lê sẹo, rồi ông sẽ giết mày, anh hùng báo thù mười năm chưa muộn. Nói
thầm thế thôi, chứ thấy bản mặt nó là tôi đã sợ chết khiếp, nổi gai cả
người. Nhưng tôi càng tránh, hắn lại tìm đủ mọi cách để trêu ghẹo tôi.
Lúc thì đi đàng sau khèo chân cho tôi té. Khi thì búng tai, giựt tóc mai
của tôi rồi cười cợt với một lũ âm binh ăn ké.
Một
hôm chúng tôi được nghỉ tiết cuối, đang trên đường về nhà thì tôi bị
đám thằng Hồ Lê chận đường. Hắn đứng trước mặt tôi, hai chân khuỳnh
khuỳnh, cái mặt kênh kênh. Hắn bảo tôi rúc dưới háng hắn mà đi. Mặt tôi
xanh như đít nhái. Vừa tức vừa sợ. Miệng lắp bắp định van xin. Đường
vắng teo, chẳng có ai có thể giúp tôi. Tôi nghĩ phen này chắc tiêu.
Không chết vì nhục thì cũng ốm đòn với hắn. Hắn xắn tay áo, hai cánh tay
cuồn cuộn. Vung tay. Tôi nhắm mắt, tưởng như muốn đái cả quần. Hai chân
muốn quỵ xuống, bởi tôi vốn nhát đòn. Tôi chờ đợi cú đấm như trời giáng
của hắn. Bỗng nghe tiếng hự..hự.. huỳnh huỵch… như ai đấm bao cát. Sao
tôi chẳng thấy đau.
Hé
mắt nhìn, thấy thằng Lê đang nằm chỏng gọng, mặt nhăn nhó, méo xẹo.
Trước mặt hắn là Nhân. Siêu Nhân. Nhân chỉ tay vào mặt hắn và bảo: -
Tao cấm mày đụng đến thằng Ngọc, tao là bạn nó. Thằng nào ăn hiếp hắn sẽ
biết tay tao. Liệu hồn. Cút…Bọn thằng Lê chạy một mạch không ngoái đầu.
Nhân vỗ vai tôi, cười: Đừng sợ chúng, cứ sợ mãi thì chúng cứ ức hiếp
hoài.
Từ
đó, tôi và Nhân thân nhau. Đi đâu cũng có đôi. Và đám thằng Lê cũng
không dám đụng vào tôi nữa, dù ánh mắt nó cũng còn gầm ghè.
Đến
lớp đệ nhị, tôi chọn ban A còn Nhân tiếp tục ban B. Bởi ba tôi muốn
chuẩn bị cho tôi lên học y khoa nên bảo tôi học ban Vạn vật. Hơn nữa tôi
cũng còn háo thắng, muốn học khác lớp với Nhân để được đứng đầu lớp,
chứ học chung tôi không vượt qua được hắn. Dù khác lớp nhưng chúng tôi
vẫn đi chơi chung với nhau, gắn bó với nhau như hai anh em.
Nhân thường dẫn tôi đến quán nước ở góc sân trường. Chủ
quán là chị Đầm. Tôi gọi bằng chị vì chị lớn hơn chúng tôi vài ba tuổi.
Chị bị rỗ huê nên bọn học trò thường gọi là chị Đầm rô. Chị to lớn như
đàn ông, giọng ồ ề, lại khoái hút thuốc lá nên môi thâm xì. Tuy vậy, chè
đậu của quán chị rất ngon, nên lũ học trò rất khoái tụ tập ở quán chị.
Chị Đầm lại rất ái mộ Nhân, xem Nhân như thần tượng, ánh mắt nhìn Nhân
rất lạ. Tại quán đó, tôi bị chị dụ tập hút thuốc lá và thói quen này
theo suốt đời tôi. Và cũng tại quán đó trong một buổi trưa trú mưa, tôi
biết lý do tại sao Nhân cứ muốn làm thân với tôi.
Số
là cạnh nhà tôi có một gia đình rất giàu có, là chủ của mấy rạp xi nê
và khách sạn ở Đà Nẵng, Huế, Qui Nhơn và Nha Trang. Chủ nhân vốn xuất
than từ hoàng tộc tên Bửu Hân. Nhà có cậu con trai út tên Vĩnh Đệ còn
nhỏ và hai cô con gái rất đẹp, cô chị tên Huyền Tôn Nữ Dạ Lan, cô em là
Huyền Tôn Nữ Dạ Hương. Mỗi cô có nét đẹp riêng. Dạ Lan đẹp kiêu sa, đài
các. Dáng thanh mảnh, thướt tha. Cổ cao ba ngấn, da trắng như ngà, tóc
dài chấm mông, mặt như Đức Mẹ, mắt lúc nào cũng buồn vời vợi.
Suốt
ngày ngoài giờ học chỉ thơ thẩn trong vườn đọc sách, đan len, chiều
chiều lại đánh đàn piano cho đến tối. Dạ Lan thích mặc áo màu tím Huế.
Dù là áo dài đi phố, đi lễ nhà thờ hay áo cánh đi chơi, cô chỉ chọn độc
một màu tím rịm. Cô em Dạ Hương thì trái ngược với chị. Mới mười lăm
tuổi mà bộ ngực đã
tròn to khêu gợi. Tóc cắt ngắn, da rám hồng. Suốt ngày sau giờ học chỉ
đi tắm biển và đánh quần vợt. Chỉ thích mặc áo thun và quần jean, cỡi xe
Honda chạy vù vù. Đọc toàn báo Tây, hát toàn nhạc Pháp. Tuần nào cũng
đi nhảy đầm với lũ bạn học cùng trường Lycée Blaise Pascal
Vì
ở cạnh nhà lại là đồng hương nên gia đình tôi rất thân với nhà đó. Lễ
tết, giỗ chạp, tang ma hiếu hỉ đều qua lại với nhau. Nhân thích Dạ Lan.
Nhân thổ lộ với tôi như vậy. Và Nhân muốn qua tôi làm quen với cô ấy.
Chuyện dễ ợt, chẳng có chi khó khăn. Nhưng tôi lại bảo với Nhân là
chuyện này khó lắm, cần phải có thời gian. Nhân cầm tay tôi lắc lắc: -
Cố nghe, cố nghe.
Việc
làm ông mai tiến hành quá suôn sẻ, tôi ướm lời với Dạ Lan: - Tôi có anh
bạn ái mộ Dạ Lan lắm, anh ấy muốn tôi giới thiệu với Dạ Lan. Cô ấy
thoáng chút ngạc nhiên - Ai vậy? Quen hay lạ? - Dạ Lan biết người này
mà. - Nhưng mà ai mới được chứ. Tôi cười bảo: - Anh Nhân, bạn thân của
tôi - Anh Nhân con ông Đốc Lễ phải không? Tội gật. Dạ Lan cười: - Tưởng
ai.
Sau
này, khi hai người đã gắn bó nhau, tôi mới biết hóa ra Dạ Lan cũng đã
để ý đến Nhân lâu rồi. Thì trai tài gái sắc, đến với nhau là lẽ đương
nhiên của cuộc đời.
Hai
người yêu nhau thắm thiết lắm. Hai gia đình cũng thoáng biết nhưng
chẳng có ý kiến gì. Mà thật ra còn đòi hỏi chi, vừa môn đăng hộ đối, vừa
đôi lứa xứng đôi. Nhân cám ơn tôi nhiều lắm.
Chúng
tôi hay đi chơi với nhau, ngoài tôi, Nhân, Dạ Lan còn có Dạ Hương.
Thường là đi xem phim, đi ăn kem hoặc đi dạo bên bờ biển. Dạ Hương sôi
nổi, nhí nhảnh còn Dạ Lan khép nép, dịu dàng. Một hôm, chúng tôi đi dạo
trên bờ biển, trời vừa tối, chân trời ráng đỏ. Dạ Hương kéo tay tôi và
bảo khẽ: Mình tránh đi cho anh chị ấy tâm sự, cứ như thế này thì anh chị
ấy tâm tình làm sao được.
Dạ
Hương kéo tôi chạy vào hàng phi lao, trời tối hẳn, những ngọn gió xào
xạc. Theo đà chạy dưới cát lún, Dạ Hương ngã vào người tôi, ôm cứng, hơi
thở gấp. Theo quán tính, tôi cũng ôm siết lấy nàng, hai bầu ngực căng
khép vào ngực tôi. Tôi thấy mình căng cứng. Dạ Hương vít đầu tôi xuống,
hôn trên môi tôi. Tôi như đang bay bổng vì nụ hôn đầu đời.
Tôi
chẳng biết phải hôn trả lại thế nào nữa. Tôi lạng quạng và thả lỏng đôi
tay. Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ. Hóa ra tôi luôn luôn vẫn là thằng nhút
nhát. Kiểu tấn công mạnh mẽ của Dạ Hương làm tôi hãi, dù phần dưới cơ
thể của tôi đã đông cứng lại rồi. Tôi bỏ đi và như kẻ mộng du. Tôi bỗng
muốn khóc. Dạ Hương chạy theo tôi hét lớn: Anh có phải là đàn ông không?
Tôi ngồi xuống giữa bãi cát và tự hỏi, mình có phải là đàn ông không?
Từ đó, Dạ Hương tránh mặt tôi, và tôi cũng có ý không muốn gặp nàng. Tôi vẫn tự nhủ mình tệ quá.
Kỳ
thi Tú tài 1 năm đó, tôi và Nhân đều đậu Ưu hạng. Cả hai gia đình rất
vui. Hôm lãnh thưởng ở trường, đôi mắt của ông Đốc học ba Nhân ánh lên
niềm tự hào, sung sướng và mãn nguyện. Còn đôi mắt của Dạ Lan thì tràn
đầy hạnh phúc.
Ba
tôi dù theo Tây học, nhưng lại rất mê nghiên cứu Kinh Dịch. Có một
người Hoa thường đến trao đổi cùng ba tôi. Người này tên Lý Hạnh, chuyên
nghề phong thủy và tướng số. Hai người tâm đắc lắm, thường nói chuyện
với nhau cả buổi mà không chán. Một hôm, khi ba tôi và chú Lý Hạnh đang
nói chuyện với nhau thì tình cờ tôi nghe được cả hai bàn về Nhân. Ông
Lý Hạnh bảo: - Cậu Nhân tướng toàn tốt, thông minh hơn người, nhưng ánh
mắt lộ hung quang, tôi e cậu ấy nếu không học đựợc chữ nhẫn sẽ phải phạm
tội sát nhân, hậu vận xấu lắm. Ba tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi đến
tương lai của tôi, Ông Lý Hạnh im lặng một lát rồi gật gù: - Cũng tạm.
Ba tôi nhíu mày: - Cụ thể là sao? - Ông Đốc cũng đã nghiên cứu lý số.
Số nói sao thì nghe vậy. Còn cụ thể thì chịu. Nhiều khi thiên cơ bất khả
lậu - Nhưng đôi khi cũng nhân định thắng thiên - Dạ, cũng có thể. Nghe
được vậy, lúc đó tôi hơi hoang mang, nhưng rồi tuổi trẻ chóng quên. Tuy
thế lâu lâu nhìn ánh mắt của Nhân, tôi cũng cảm thấy ghê ghê.
Cũng
cuối năm ấy, Dạ Hương bỏ nhà đi. Có tin đồn đã kết hôn với một sĩ quan
Mỹ ở Sài Gòn. Tôi cứ tự hỏi là mình có lỗi gì trong tai ương này không?
Tết
năm Mậu Thân 1968, chiến tranh lan vào nhiều thành phố. Huế bị nặng
nhất, rất nhiều người chết trong những ngày xuân. Đà Nẵng cũng không
tránh khỏi bị tấn công, nhưng không bị chiếm đóng. Sau Tết, lớp học thưa
thớt hẳn, đứa đi lính, đứa đi đâu mất dấu. Trong những đứa vắng mặt, có
Hồ Lê. Nghe đồn nó đã lên núi, gia nhập quân giải phóng quân.
Chúng tôi đậu Tú tài 2 dễ dàng. Nhân lại đậu Ưu hạng, tôi chỉ đậu Bình. Tôi lại thua Nhân….
Vào
Sài gòn làm thủ tục du học, thời gian chờ đợi khá dài, tôi ghi danh học
Văn khoa, còn Nhân thi vào trường Kỹ sư Công nghệ Phú Thọ, học cho vui
để quên thì giờ chờ đợi. Thế mà hắn cũng đỗ hạng nhì kỳ thi tuyển vào
Phú Thọ năm đó. Tôi vừa xong lớp dự bị ban Văn chương Việt Nam thì có
giấy lên đường.
Ngày
tôi và Nhân rời Việt Nam đi Pháp du học, hai gia đình tiễn ra phi
trường. Ba Nhân ôm vai Nhân: - Gia đình và giòng họ tin tưởng vào con.
Ba tin chắc con làm được như ước nguyện. Nhân gật gật đầu, mắt lóe lên
niềm hy vọng
lớn lao. Dạ Lan mặc áo dài tím, quấn khăn quàng tím nhạt, nước mắt hoen
mi. Dạ Lan cầm tay Nhân lắc mãi mà chẳng nói gì. Ba tôi bắt tay tôi,
bảo khẽ: - Cố lên nhé!
Hôm
qua tôi và ba đã nói chuyện với nhau rất lâu về chuyện truyền thống ba
đời làm ngành y, về việc phải tiếp nối nếp nhà. Thật ra, tôi chẳng thích
thú gì chuyện du học. Tôi sợ cô đơn ở xứ người, tôi sợ những bất trắc
sẽ xảy đến mà chung quanh chẳng có ai giúp đỡ. Tôi như con chim non được
nhốt trong lồng son, giờ được thả ra, chẳng định được phương nào để bay
đến. Nhưng tôi phải bay đi. Đi và mang theo niềm hy vọng của cả gia
đình. Bước lên máy bay, nước mắt tôi cứ muốn trào ra, hai bàn chân tôi
như có gì níu lại. Rời Việt Nam, tôi vẫn chưa có mối tình nào vắt vai,
không có cô gái nào đưa tiễn. Tôi thấy Nhân hạnh phúc vì còn có tình yêu
để đợi chờ.
Chuyến
bay kéo dài hơn hai mươi tiếng đồng hồ, chúng tôi nói nhiều chuyện với
nhau về tương lai. Thế giới đang mở ra với chúng tôi, và cả hai đang
bước vào và tin sẽ chiến thắng. Hai đứa vẽ ra cảnh tượng lúc thành đạt
trở về trong niềm hoan hỉ của mọi người. Nhân bỗng bảo tôi: - Cậu chơi
piano thế cậu có biết loại đàn nào tốt nhất không? - Để làm gì, sao tự
nhiên lại đi hỏi về đàn lúc này? - Thì cứ nói đi - Theo mình biết thì
hiện nay đàn hiệu Steinway & Son là tốt nhất, ở Việt Nam chỉ có một
hai cái. Nhưng đắt lắm. Cậu đang có ý định gì vậy? Nhân lim dim mắt,
cười cười, nhìn ra bầu trời trong xanh: - Khi nào thành đạt, làm ra
tiền, mình sẽ mua cho Dạ Lan một cây đàn như vậy.
*******
2.
Chúng
tôi chia tay nhau ở phi trường, Nhân sẽ ở lại Paris thi vào trường Đại
học Bách khoa Paris. Tôi lại tiếp tục đi gần 750 cây số nữa về
Montpellier, một thành phố nằm gần biển Địa Trung hải, để thi vào trường
Y. Đại học Montpellier là một trong những trường đại học Y khoa nổi
tiếng thế giới, nơi đào tạo nhiều nhà khoa học đã được nhiều giải thưởng
y học quốc tế.
Phải mất 9 tháng học dự bị tôi mới thi đậu vào trường, dù chỉ đứng thứ 26, nhưng cũng vui vì đã đi được bước đầu.
Nhân
thành công hơn tôi nhiều. Chỉ mất 6 tháng, Nhân đã đỗ thủ khoa vào
trường Đại học Bách khoa Paris (École polytechnique) Đây là trường đào
tạo kỹ sư
danh giá nhất nước Pháp. Đúng ra Nhân phải học đủ một năm dự bị theo
chương trình EV1 dành cho học sinh Pháp và các nước nói tiếng Pháp.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn học ở Lycée Louis – Le – Grand, Ban giảng
huấn ở đó nhận thấy Nhân quá xuất sắc nên đặc cách cho thi trước thời
hạn. Mục đích phấn đấu của các sinh viên học trưòng này là trở thành
nhân lực cấp cao của nưóc Pháp và thông thường 10 sinh viên đứng đầu sẽ
được lựa chọn trở thành Corps de Mines, được tham gia chương trình đào
tạo nhân lực lãnh đạo
tương lai. Đây cũng là trưòng đã tạo ra ba vị tổng thống của nước Pháp:
Valéry Giscard d'Estaing, Sadi Carnot, Albert Lebrun. Giáo sư Hoàng
Xuân Hãn và giáo sư Nguyễn Văn Xuân của Việt Nam cũng tốt nghiệp từ trưòng này.
Nhân
là ngưòi nước ngoài đầu tiên đỗ thủ khoa kỳ thi tuyển vào trường, nên
trở thành một sự kiện được báo chí Pháp chú ý. Hình chân dung của Nhân
được đăng trên nhiều tờ báo, là niềm tự hào của giới sinh viên du học và
những người Việt Nam đang ở Pháp thời bấy giờ. Ở Montpellier, trong
giới sinh viên cũng bàn tán chuyện này dữ lắm.
Nhưng
Nhân không ngừng lại ở đó, trong thời gian theo học, Nhân là một nhân
vật nổi bật toàn diện. Không những học giỏi, Nhân còn là cầu thủ xuất
sắc của đội bóng tròn sinh viên Paris, là kỳ thủ không thể qua mặt của
bộ môn cờ, Nhân còn là huấn luyện viên võ thuật của võ đường trong khu
đại học, đồng thời đã mang về cho trường rất nhiều huy chương trong các
cuộc thi đấu. Hình ảnh Nhân liên tục được đăng trên các báo sinh viên
và một số báo thể thao. Đã có lần một câu lạc bộ nhà nghề nổi tiếng của
Paris đề nghị Nhân ký hợp đồng để được đào tạo làm cầu thủ bóng đá
chuyên nghiệp, nhưng Nhân từ chối. Tiếng tăm Nhân vang dội trong cộng
đồng sinh viên của các trường đại học, Nhân đã từng đưọc tiếp đón và
nhận phần thưỏng của tổng thống Pháp lúc bấy giờ là Georges Pompidou ở
điện Élysées. Nhân được đặt tên là Super Man, cái tên mà hồi ở Việt Nam
mọi người đã đặt cho hắn. Hóa ra siêu nhân thì ở vòm trời nào cũng là
siêu nhân. Còn con chim chưa định được đường bay là tôi vẫn là cậu sinh
viên nhút nhát và không chút tự tin, dù là ở phương trời nào, lúc nào
cũng quấn quanh trong chiếc lồng vô hình chật chội của mình.
Với
những thành tích và tính cách của Nhân, Nhân mau chóng trở thành lãnh
tụ của các phong trào sinh viên, Lúc đầu là anh cả của các môn thể thao,
dần dà, Nhân lại làm luôn lãnh tụ chính trị với nhiều tham vọng. Thời
điểm bấy giờ, cuộc chiến tranh Việt Nam đã đến cao điểm. Mỹ liên tục ném
bom miền Bắc, cuộc chiến đấu ở miền Nam càng ngày càng nhiều máu lửa.
Sinh viên Việt Nam đi du học hàng ngày nhìn thấy những đổ nát, những tàn
phá, máu xương rơi của chiến tranh, lại thêm chính quyền miền Bắc và
Chính phủ Cộng hòa miền Nam Việt Nam tuyên truyền ở Âu châu rất mạnh,
nên đa số đều tham gia chống chiến tranh, kêu gọi hòa bình với một ý
thức chính trị rất mơ hồ. Lực lượng này rất mạnh và rất đông đảo. Và
tham gia phong trào chống Mỹ trở thành một cái mốt của người trí thức.
Nhân
thì ngược lại, hắn làm lãnh tụ một nhóm sinh viên ủng hộ chính quyền
Việt Nam Cộng hòa, chuyên phá đám các cuộc biểu tình và tuần hành của
nhóm sinh viên kia. Đụng độ giữa hai phái xảy ra như cơm bữa.
Đúng
thời điểm này thì chúng tôi nhận hung tin từ Việt Nam. Mẹ tôi và mẹ
Nhân trong một chuyến hành hương về La Vang, Quảng Trị, trên đường về
thì xe bị lật vì trúng mìn. Mẹ Nhân tan xác tại chỗ, mẹ tôi được đưa vào
bệnh viện Trung ương Huế, nhưng rồi cũng từ trần ở đó. Tôi điện thoại
cho Nhân, khóc nức nở trong điện thoại, Nhân chỉ ậm ừ khuyên lơn tôi.
Tôi đòi bỏ về Việt Nam ngay, nhưng Nhân khuyên nhủ, động viên tôi ở lại
tiếp tục học và phải cố học tốt hơn nữa, đó cũng là một cách để khỏi
làm buồn lòng mẹ. Tôi nghe lời Nhân, nhưng lòng thì tan nát, dạ rối bời,
chẳng thiết ăn uống gần mấy tuần liền. Riêng Nhân từ đó càng lao vào
những cuộc đấu tranh để ủng hộ phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa đang ở Paris
để hội đàm tìm cách giải quyết chiến tranh. Nhân mơ ước ngày trở về sẽ
trở thành một công chức cốt cán của chính quyền miền Nam, với những đổi
thay và cương lĩnh mới.
Hiệp
định Paris được ký kết, Nhân cay cú vì bảo rằng chính quyền miền Nam
đã bị Mỹ lừa. Nhân càng hoạt động mạnh hơn, quyết liệt hơn. Và trong tâm
trạng đó, Nhân đã phạm một sai lầm oan nghiệt, chấm dứt mọi ước mơ và
hoài bão. Cắt đứt tương lai đang rộng cửa.
Trong
khu đại học xá, Nhân được bố trí ở cùng chung phòng với Thành, cũng là
một du học sinh học trường Bách Khoa Paris, học sau Nhân một khóa.
Thành là con trai của Chủ tịch Tối cao Pháp viện của chính quyền miền
Nam, nhưng Thành lại là lãnh tụ của phong trào thiên tả ủng hộ Cộng sản.
Thành cũng là một thành viên rất cực đoan của lực lượng này.
Từ
lâu, cả hai đã có nhiều lần tranh cãi nhau dữ dội vì những quan điểm
xung khắc nhau về cuộc chiến đang xảy ra. Khi hiệp định Paris vừa có
hiệu lực thi hành, Nhân trong cơn bực tức đã nổ ra cuộc đấu khẩu với
Thành và trong lúc không kềm lòng được đã bay đến phóng chân đá vào đầu
Thành ngay trong phòng của hai người. Thành gãy cổ chết ngay lập tức,
máu trào khóe miệng. Nhân bị bắt ngay. Báo chí đưa tin hàng giờ. Tôi ở
Montpellier đọc báo thấy đăng hình của Nhân, nhưng lần này không phải là
khuôn mặt tươi cười, hớn hở như xưa mà là tấm hình Nhân cúi đầu đi giữa
đám cảnh sát, hai tay bị còng, những sợi tóc xoăn trước trán rũ xuống
khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút sinh khí. Tôi chợt nhớ nhận định của
chú Lý Hạnh ngày nào và bỗng tin vào số mệnh.
Tôi
bay ngay về Paris, nhưng không được gặp trực tiếp Nhân. Hắn đang bị
cách ly để điều tra. Sau một thời gian, Nhân bị trục xuất và dẫn độ về
Sài Gòn với cái án giết người. Tôi lại chỉ gặp được Nhân qua hình trên
báo đăng hình Nhân ở chân phi cơ lúc bị dẫn độ, tay Nhân vẫn bị còng và
Nhân vẫn lại lọt thỏm giữa đám cảnh sát với khuôn mặt hớt hãi.
Tôi
nhận được thư Nhân lúc trở về Montpellier, Trong thư Nhân dặn dò tôi là
không được tin cho ai ở nhà biết việc này, đồng thời Nhân cũng nhờ tôi
là khi nào nhận được thư Nhân với hai phong bì, tôi phải bỏ bì thư ngoài
và gởi lại cái thư bên trong về Việt Nam cho gia đình Nhân, nếu nhận
được thư của ba Nhân, tôi lại gởi về Sài Gòn làm như là Nhân vẫn đang ở
Pháp vậy. Nhân khuyên tôi cố gắng học cho xong và xin lỗi tôi, tôi
chẳng biết Nhân xin lỗi tôi vì lí do gì. Mỗi lần đi gởi thơ về cho ba
Nhân, tôi cảm thấy mình đang làm một chuyện tội lỗi tày đình vì đang
đánh lừa ba Nhân, người đang hi vọng về đứa con thiên tài của mình. Lần
nào đi gởi thư, tôi cũng khóc. Không biết bao giờ tôi mới bỏ được kiểu
thường hay rơi nước mắt như thế này.
Năm
1972 tôi đang học năm thứ hai Y khoa, tôi bỗng chán nản cùng cực và ý
thức một cách rõ ràng là nghề y không phù hợp với tôi. Tôi sợ thấy máu
chảy. Tôi sợ những khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn vì bệnh tật của bệnh
nhân. Tôi cũng biết rất rõ mình không đủ phẩm chất để làm người thầy
thuốc. Tôi quá nhạy cảm trước mọi sự. Tôi chỉ mong ước mình trở thành
họa sĩ, suốt ngày lang thang vẽ vời, sáng tạo, đùa giỡn với sắc màu,
không phải đối diện với những nỗi đau bệnh tật, máu me, chết choc của
con người như nghề bác sĩ. Nếu cứ tiếp tục cố nhồi nhét những kiến thức
y khoa như thế này, chắc chắn tôi sẽ điên mất. Trước đây tôi chọn học y
vì ba tôi bắt phải thế, lúc đó tôi vẫn chưa có ý thức về nghề, về tương
lai. Nhưng bây giờ, qua gần ba năm, tôi tuyệt vọng vì thấy mình đang đi
lần vào một hố thẳm và sợ hãi khi nghĩ đến việc suốt đời phải gắn bó
công việc khủng khiếp này. Và rồi tôi đi đến quyết định cuối cùng. Đây
là quyết định đầu tiên trong đời do tôi tự quyết. Không biết tương lai
rồi sẽ ra sao, nhưng tôi có chút hài long vì đã thoát ra được bế tắc. Ít
ra con chim rời long son cũng đã tự định hướng cho đời mình. Tôi bỏ
trường Y, thi vào L’Ecole supérieure des Beaux – Arts de Montpellier
Aggomération, tức trường Trang trí Mỹ thuật Montpellier. Học trường này
có nghĩa là tôi sẽ bị mất học bổng ở trường cũ, do vậy kể từ đó cuộc
sống của tôi bấp bênh, no đói thất thường, làm nhiều nghề để kiếm cơm và
để được học những thứ mình ưa thích. Nhưng tôi vốn vụng về và hậu đậu,
chẳng làm tốt được chuyện gì, đi đưa báo thì đưa lộn địa chỉ, làm bồi
rửa chén thì chuyên làm vỡ bát dĩa, đi giao sữa thì đổ sữa lai láng
trước cửa nhà của khách. Bởi từ bé cho đến lớn, tôi chỉ việc học, ba mẹ
tôi không cho tôi làm gì ngoài chuyện phải học thật giỏi. Lối giáo dục
đó làm cho tôi vấp phải thất bại trong bước đầu trong cuộc đời.
Trong
các thầy giáo dạy ở trường Mỹ thuật, có giáo sư Alain Bourdon dạy rất
giỏi, thầy được gọi là họa sư. Thầy rất thương tôi và biết rất rõ tình
trạng của tôi, nên thường tìm cách giúp đỡ. Lúc thì kẹp ít tiền trong
sách của tôi, khi thì giỏ thức ăn. Cuối tuần, Thầy thường đón tôi về căn
nhà ở ngoại ô của Thầy. Ở đó, tôi được ăn no nê và được Thầy dạy thêm
những kiến thức vô cùng quý báu. Vợ Thầy đã mất cách đây bốn năm vì bệnh
ung thư, Thầy ở với cô con gái duy nhất khoảng 18 tuổi tên Monique rất
đẹp, khuôn mặt thánh thiện, sáng bừng như thiên thần. Monique thường
nhờ tôi đệm piano cho cô ấy hát, Monique có một giọng hát trong trẻo và
cao vút rất hợp với nhiều bài Thánh ca cũng như những bài ca dân dã.
Tôi thường đọc thơ cho nàng nghe, những bài thơ của Arthur Rimbaud, Paul
Verlaine …, Guillaume Apollinaire và cả thơ Tagore. Monique rất thích
bài thơ L'Adieu của Apollinaire, nhất là khi tôi ngâm bài thơ này bằng
giọng Quảng Nam, mỗi lần nghe xong, nàng bật cười ngặt nghẽo, cứ giả
giọng của tôi rồi cười khanh khách, nhưng đôi mắt thì ngập nước:
"J'ai
cueilli ce brin de bruyère L'automne est morte souviens-t'en Nous ne
nous verrons plus sur terre Odeur du temps Brin de bruyère Et
souviens-toi que je t'attends " (L'Adieu – Apollinaire)
Monique
rất quý tôi, tuần nào tôi không về, cô ấy gởi bánh trái cho Thầy Alain
mang lên cho tôi. Biết thân phận mình, lại vẫn cái tánh nhút nhát, không
tin vào mình, nên dù có rất nhiều cảm tình với nàng, tôi vẫn không dám
ngỏ, cứ mặc cảm mình không xứng đáng. Chúng tôi thường đi dạo trên con
đường mòn của cánh rừng sau nhà, cùng đi qua đủ bốn mùa. Mùa thu sắc đỏ,
lá vàng ngập lối đi. Mùa hạ bầu trời xanh và mặt nước hồ gợn sóng lăn
tăn. Mùa xuân với những cành lá biếc, hoa nở tím cả rừng và mùa đông với
những cành trơ trọi, trời lạnh giá, trên cổ mỗi người quấn chiếc khăn
quàng do Monique tự tay đan. Trong những buổi cùng lang thang, hái hoa,
nghe tiếng chim líu lo, chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời.
Nhưng cũng có khi trên đường về, hai đứa cứ im lặng suốt cả con đường
dài, nhưng vẫn ngập tràn một thứ hạnh phúc khó diễn tả nổi. Tình yêu đến
nhẹ nhàng, trong như giọt sương, tôi không dám động mạnh, chỉ sợ nó vỡ
tan. Và ánh mắt nhìn nhau, nụ cười trao nhau như những lời ước hẹn, đổi
trao diễn ra trong im lặng. Mỗi khi đến nhà của Thầy Alain, được ngồi
ăn chung với hai bố con Thầy, được nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của
Monique, nghe tiếng hát trong veo của nàng, tôi cảm thấy cuộc đời thật
tươi đẹp và mong ước mình cứ được mãi như thế này…
Nhưng
số phận lại giáng xuống đời, khi tôi vừa xong năm thứ hai đang kỳ nghỉ
hè thì tai họa ập đến gia đình Thầy Alain. Trong chuyến đi về Paris của
hè năm ấy, họ đã bị tai nạn giao thông. Thầy Alain chết ngay trên
volant, Monique bị thương nặng, được chở vào bệnh viện, một tuần sau thì
mất. Tôi bay về Paris ngay khi được tin và chăm sóc Monique suốt một
tuần nàng thoi thóp, mê man trên giường bệnh, suốt ngày tôi quên ăn
uống, chỉ ngồi nắm trong tay bàn tay bé nhỏ lạnh giá của Monique, chờ
phép lạ. Đến hôm cuối cùng, Monique mở mắt nhìn tôi rất lâu, hai dòng
nước mắt chảy dài trên má nàng, mặt tôi cũng đầm đìa nước mắt. Môi nàng
mấp máy: Je t’aime… Je t’aime… và bàn tay rời khỏi tay tôi. Phép lạ đã
không đến. Chúa cũng đã quay mặt đi trước nỗi đau của thiên thần. Tôi
gần như không kêu lên được tiếng gọi y tá cấp cứu, cổ họng tôi đông cứng
và tôi đứng chôn chân gần mấy tiếng đồng hồ trong niềm tuyệt vọng như
bức tượng đá bên giường. Tôi không tin đó là sự thật.
Suốt
cuộc đời, tôi không bao giờ quên được ánh mắt và câu nói cuối cùng đó.
Câu nói của Monique như vết khắc trong tim tôi, không phai.
Tôi
đau đớn tột cùng trước cái chết của cha con Thầy Alain, người tôi xem
như người cha thứ hai của mình. Và Monique, mối tình đầu của tôi, mối
tình câm chưa dám ngỏ của tôi. Tôi có cảm tưởng mình đã bị rút hết tất
cả sinh lực. Tôi mất ngủ, lang thang như kẻ điên suốt mấy tháng dài. Tôi
chẳng còn thiết tha gì chuyện học hành và tương lai. Thiên thần
Monique của tôi hiện ra như ánh chớp, lóe sáng đời tôi một khoảnh khắc
rồi bay về trời. Nàng như một thứ định mệnh làm thay đổi ý nghĩ của tôi
về cuộc sống. Cái chết của mẹ tôi, mẹ Nhân, của Thầy Alain, của Monique
khiến tôi thấy cuộc sống này chỉ là một ảo ảnh, có đó rồi mất đó. Hiện
hữu rồi tan vào hư vô. Sống chết là một ranh giới quá mỏng manh. Cuộc
sống chỉ là một ánh chớp. Tôi đóng cửa suốt ngày và cứ nghĩ về lẽ tử
sinh. Và rồi số phận lại đổi thay, tôi ngộ ra rằng những tham vọng,
những ước mơ, những hoài bão, những cố gắng cuối cùng rồi cũng sẽ được
chấm hết bằng một cái chết do muôn ngàn bất trắc của đời sống. Thế thì
ham danh vọng để làm gì, mải mê theo những ảo vọng để làm gì?
Tất
cả thật ra rồi cũng chỉ là ảo ảnh. Và tôi buông tay, thả cuộc đời mình
cho những con sóng của số phận. Tôi bỏ lại tất cả và trở về Việt Nam
********
3.
Tôi
không dám về quê, cố bám lấy Sài Gòn. Tôi tìm gặp Nhân, hai đứa thuê
chung căn phòng ở khu Trương Minh Giảng. Tôi và Nhân bàn cách để tránh
những người quen biết. Tôi để tóc, râu dài thậm thượt, Nhân cũng thế.
Hai đứa thường mang đôi kính đen, ban đêm thì mang kính đổi màu. Hàng
tháng, tôi và Nhân viết thư gởi qua Pháp cho một người bạn, anh này lại
bỏ phong bì ngoài, gởi tiếp về Việt Nam cho ba tôi và ba Nhân. Và nhận
những lá thư từ gia đình gởi qua chặng Đà Nẵng – Pháp – Sài Gòn.
Chúng tôi lại tiếp tục lừa dối và loay hoay trong lừa dối tự mình bày ra.
Lúc
Nhân vừa bị dẫn độ về Sài Gòn, ông chủ tịch Tối cao Pháp viện, tức là
bố của Thành, người bị Nhân giết chết bằng cú đá oan nghiệt, đang chuẩn
bị ra tranh cử dân biểu quốc hội. Không muốn bị báo chí phanh phui là có
con theo Cộng Sản bị giết chết nên ông này tìm mọi cách ỉm vụ đó đi.
Nhân chỉ bị đưa ra tòa bí mật và kết luận là gây án ngộ sát trong tình
trạng thần kinh không bình thường, nên được trả tự do sau hai tháng giam
giữ.
Được
một người bạn du học Mỹ về đang làm Tổng cục trưởng, Nhân được bố trí
làm việc ở Tổng cục gia cư, chuyên về xây dựng. Khi tôi về, Nhân lại
giới thiệu tôi vào làm với nhiệm vụ họa viên vẽ họa đồ. Để trốn khỏi đi
lính, Nhân mua cho tôi một cái giấy hoãn dịch vì lí do sức khỏe và hắn
thì hoãn dịch vì gia cảnh. Cả hai đều là giấy giả. Đi làm lương cũng kha
khá đủ sống, nhưng hai thằng sống như hai thằng buôn thuốc phiện lậu,
lúc nào cũng lén lén lút lút, cứ sợ gặp người quen với gia đình và cũng
phải trốn tránh bọn cảnh sát chìm nổi đầy mọi ngõ ngách. Cả hai trường
hợp nếu bị phát giác cũng đều đưa đến kết quả bi thảm cả. Thế mà tôi
cũng phiêu lưu dám ghi danh học tiếp ở Đại học Văn khoa. Vừa làm vừa
học, dù ít khi có mặt ở giảng đường. Từ đó, tôi cảm thấy mình an phận,
chấp nhận số phận do mình chọn lựa.
Nhưng
hình như Nhân không nghĩ giống tôi. Có rất nhiều khi Nhân không cười,
không nói, lầm lì suốt cả tuần lễ, có lúc lại uống rượu đập bàn, đập vỡ
li chén, uống say mèm và khóc tức tưởi. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết
ngồi im vì ánh mắt của hắn lúc đó trông như ánh mắt của quỷ dữ, như
con thú bị dồn đến đường cùng. Có một điều lạ nữa là Nhân không bao giờ
nhắc đến Dạ Lan lúc tỉnh táo, mặc dù tôi biết Nhân nhớ thương nàng
nhiều lắm. Nhưng cứ đến khi say, hắn khóc và réo mãi tên Dạ Lan. Khi
tỉnh, nếu tôi vô tình nhắc đến tên nàng, Nhân quắc mắt lên rất dữ tợn,
riết rồi tôi chả bao giờ dám nhắc đến cái tên đó nữa.
Hàng
tuần, cứ mỗi chiều thứ bảy khi đi làm về, Nhân lại mua một bó hoa lớn,
vào nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, ngồi trước mộ Thành đến tối mịt mới về.
Tôi hiểu tâm trạng của Nhân nên cũng chẳng có ý kiến, nhưng tôi tự nghĩ,
một cú đá đã giết chết cuộc đời của hai người: cái chết tức thời của
Thành và cái chết dai dẳng của Nhân. Cú đá đã làm cho cuộc đời của Nhân
qua một ngã rẽ để đi tới hố sâu thăm thẳm.
Chúng tôi sống bình lặng chẳng có gì đáng kể như thế cho đến biến cố 30 tháng 4 năm 1975.
********
4.
Những
tin tức chiến sự dồn dập, Tây nguyên thất thủ, Huế mất, Đà Nẵng mất.
Hàng trăm ngàn người trôi dạt trên biển từ miền Trung, lớp lớp người
trên những con đường đầy xác chết. Cuộc chiến đi vào những giây phút
cuối cùng. Sài gòn rung lên từng phút. Hai trái bom CBU nổ trên tỉnh lỵ
Long khánh. Thành phố nhốn nháo. Thành phố lo âu. Thành phố chuẩn bị
cuộc hỗn loạn đang chuẩn bị ập tới.
Tôi
và Nhân vẫn bình chân như vại. Sáng sáng vẫn ngồi cà phê chờ xe đến
rước đi làm. Thiên hạ bàn tán nhiều đến chuyện ở, chuyện đi. Hai thằng
không quan tâm, Cũng đúng thôi, vì chúng tôi từng ở bên đó về, đã thấm
những nỗi nhục nhằn, đã chấp nhận nhát búa của số phận. Không lẽ bây giờ
lại trở lại tiếp tục chui đầu vào con đường cũ. Những ngày cuối cùng
của tháng tư, công sở đóng cửa, hai đứa ngồi nhìn thiên hạ xôn xao lòng
dửng dưng. Nhưng đến hôm 29.4 thì bỗng nhiên cả hai thấy sợ trước những
lời đồn đoán.
Nửa
đêm hai đứa vùng dậy, đem hết giấy tờ, hình ảnh liên quan đến những năm
tháng du học ở Pháp ra đốt. Nhân có cả mấy thùng lớn loại này, những
hình ảnh thời Nhân còn được gọi là Super Man trên đất Pháp. Ngọn lửa
bập bùng suốt đêm. Tôi chỉ giữ lại mấy tấm hình tôi chụp chung với Thầy
Alain và Monique, mấy bức tranh tôi vẽ ở trường Mỹ thuật tôi đã chọn lựa
để đem về Việt Nam. Đó là những kỷ vật tôi không thể để mất được, dù tôi hiểu có thể sẽ đưa đến hậu quả không may.
Sài
Gòn sau đó là một Sài Gòn khác. Những lều quán bỗng dưng mọc lên trên
những con phố. Chủ quán là chị cave, cũng có thể là vợ của một anh sĩ
quan nào đó, cũng có thể là một nghệ sĩ, một nhà báo không còn được sử
dụng. Thiên hạ nháo nhào đổ ra đường kiếm sống, cuộc sống bị xáo trộn
ghê gớm, chẳng còn phân biệt được đâu là ông, đâu là thằng của những con
người cũ.
Chúng
tôi suốt ngày lê la hàng quán, đấu láo quên thời gian mà không biết rồi
ngày mai sẽ ra sao. Có người rủ mở quán, có đứa kêu đi bán đủ thứ thứ
tàn dư của xã hội cũ lọc lừa mấy chàng bộ đội khờ khạo, có thằng rủ đi
bán thuốc Tây. Có đám rủ rê vượt biên. Có người nhỏ to tính chuyện tổ
chức phản động. Chúng tôi phớt lờ tất cả. Cứ bán dần những thứ còn lại
trong mớ đồ đạc sống qua ngày.
Sống
lây lất mấy tháng như vậy thì chúng tôi bắt đầu bế tắc. Công việc
không có, áo quần, giày dép, mắt kính, sách vở, túi xách, va li lần lượt
lên đường. Đùng một cái, đổi tiền lần thứ nhất (2.9.1975), chúng tôi
chẳng có xu nào để đổi. Bắt đầu những ngày khốn khó. Có nhiều bữa chỉ
còn đủ tiền mua một lon gạo và một quả trứng. Hai thằng luộc rồi chia
trứng làm bốn mảnh, tưới nhiều nước mắm, dành ăn cho hai bữa. Có ngày
chỉ còn mấy miếng khoai mì mua được dọc đường…. Rồi không ai bảo ai, cả
hai bắt đầu tản ra, mỗi thằng tự đi, tự kiếm ăn, tối về ngủ. Nhân bỗng
cọc cằn, dễ nổi nóng, tối ngủ cứ đá vào tường suốt đêm… Rồi tới một
ngày, chúng tôi chia tay nhau, Nhân bỏ đi mất hút…
Tôi
bắt đầu đói dữ, có ngày chỉ được trái chuối, có hôm chỉ được củ khoai.
Người tôi xanh mướt, xuống sức dữ dội, chỉ còn 39 ki lô. Tôi đành phải
chấp nhận vào làm bưng bê trong quán cà phê ven đường của vợ chồng người
bạn họa sĩ, kiếm cơm ăn. Nhưng cũng chỉ được mấy tháng, hai vợ chồng
người bạn bị bắt vì có dính líu chính trị sao đó chẳng biết. Tôi lại
trôi như bèo. Bèo nhèo. Tôi cũng chẳng có chút tin tức gì về Nhân, không
biết hắn sống ra sao. Mù tăm.
Tôi
đã đói tới ngày thứ ba, ba ngày chỉ có củ khoai lang và li nước đường
uống lậu ở quán con Sáu ốm. Người mệt lả. Thèm đủ thứ. Thấy gì cũng muốn
giật bỏ vào mồm. Mệt. Người cứ như đang say sóng.Nhưng cũng cứ phải ra
đường, vì ra đường mới hi vọng có miếng ăn. Đói, nhưng cũng quần áo
chỉnh tề, giày vớ đầy đủ, nghiêm chỉnh ra đường như một kẻ nhàn du. Ra
đường đứng lơ ngơ, đi lơ ngơ không mục đích. Và trong khi lớ ngớ như
thế, tôi phát hiện phía bên đống rác ở chân cầu Trương Minh Gỉảng có
chiếc xe đạp ai bỏ đó. Tôi đứng gần hai tiếng đồng hồ phía bên
này đường, không thấy ai đến lấy. Tôi chờ thêm thời gian nữa, rồi băng
qua đường. Chỉ việc tỉnh queo dắt xe đi, làm như xe của mình là xong.
Bán đi sống cũng được năm mười bữa. Tôi đã chạm tay vào ghi đông xe.
Nhưng rồi rụt tay lại như phỏng lửa. Hình như có người nhìn tôi. Hình
như mọi người nhìn tôi. Hình như mọi người đang cùng chỉ tay vào tôi và
đồng thanh: thằng ăn cắp.. thằng ăn cắp… Trong đầu tôi cũng vang lên
điệp khúc đó: thằng ăn cắp.. thằng ăn cắp…
Tôi
lại lủi vào chợ. Những món hàng bánh trái lèo tèo nhưng hấp dẫn tôi vì
cơn đói đang hành hạ. Có một chị đang bế con đi qua. Đứa bé khóc ngặt
nghẽo đòi ăn quà. Chị ngồi xuống gánh chuối chiên. Những miếng chuối
chiên vàng quyến rũ. Nước miếng chảy ra đầy miệng tôi. Tôi nghe có tiếng
dòn rụm trong hàm răng, vị ngòn ngọt, beo béo tỏa trên đầu lưỡi. Thằng
bé vẫn khóc. Người đàn bà đứng lên, đứa bé tay cầm miếng bánh, miệng vẫn
khóc, người vùng vằng. Tôi chắc chắn trong đầu là thằng bé sẽ đánh rơi
miếng bánh. Tôi lặng lẽ đi theo. Thằng bé làm rơi bánh thật. Tôi cúi
người lẹ như sóc, lượm nhanh và tạt ngay vào con hẻm nhỏ. Miếng bánh
tưởng sẽ ngon vô cùng vì cơn đói, nhưng vừa bỏ bánh vào miệng, hai dòng
nước mắt chảy dài trên mặt tôi, những miếng bánh vỡ như những mảnh vỡ
của thủy tinh xé nát buồng ngực tôi.
Tôi đau đớn và nhục nhã….
Tráng
là người bạn học chung ở Văn khoa, hắn là chuyên gia đạp xích lô. Tôi
tìm tới hắn, nhờ bảo lãnh thuê một chiếc ở hẻm Trần Quang Diệu. Tôi chưa
chạy xe xích lô lần nào, nhưng nghĩ Tráng chạy được thì tôi cũng sẽ
chạy được. Nghĩ đơn giản ai dè trèo lên mới thấy không phải dễ ăn. Tập
vài vòng thì cũng tạm chạy được. Tráng bảo tôi chạy về Trần Quốc Toản,
chỗ chợ cá sẽ có mối. Đúng là vậy, một bà mập béo và đôi thùng đầy nhóc
cá lóc thụê tôi chở về chợ Trương Minh Gỉang. Chỉ chạy đến ngã sáu Lê
Văn Duyệt là tôi đã đuối hơi. Chân bắt đầu nặng, thở hổn hển. Tôi ráng
đạp, nghĩ rằng chỉ qua tới Yên Đỗ, quẹo, qua được cầu là xong. Sẽ có bữa
ăn cho trưa nay. Nhưng tôi không qua nổi cầu, ba
bánh xe như có ai ghì lại, không lên nổi dốc, dù tôi đã gồng hết đôi
chân. Chiếc xe như muốn tuột xuống, tuột xuống. Tôi không nhảy được, hai
chân cố giữ bàn đạp, cả người cố gồng lên. Nhưng chiếc xe vẫn từ từ
tuột. Tôi không chịu nổi nữa, ngực tôi nặng như đeo chì, hơi thở đứt
quãng. Phen này thì chắc chết. Bà khách thấy xe tuột dần thì la lên chói
lói, nhảy xuống cũng không xong vì kẹt hai thùng cá. Tôi buông xuôi,
nhắm mắt chờ xe lật ngửa và thế là xong một đời. Nhưng, hình như có một
sức mạnh thần kỳ, chiếc xe khựng
lại một lát và đi lên như có ai đẩy. Tôi mở mắt nhìn lui thì thấy Nhân
đang gò lưng đẩy xe từ phía sau, chiếc xe lên dốc rồi đổ dốc, an toàn
đến chợ. Tôi gặp lại Nhân như thế đó, và Nhân đã cứu tôi lần nữa như đã
cứu tôi một lần lúc thằng Hồ Lê bắt tôi chui qua háng thuở còn đi học….
Ngồi
ở quán bún ngay góc Trương Minh Giảng và Trần Quang Diệu, tôi ăn ngon
lành hai tô bún thịt nướng đầy rau xanh. Nhân không nói gì, ngồi nhìn
tôi với đôi mắt ngập nước mắt thương xót. Nhưng khi tôi định gọi thêm tô
thứ ba thì Nhân ngăn lại: - Cậu đã không chết vì đói thì đừng nên để
chết vì no. Cứ từ từ. Sẽ không phải đói nữa đâu.
Nhân
rút từ túi ra một cọc tiền lớn, trả tiền bún xong, Nhân ngắt đôi cọc
tiền, đưa tôi một phần và bảo: - Cậu giữ số tiền này mà sống. Người ta
đang chuẩn bị cho các trường đại học hoạt động trở lại rồi. Cậu nên tiếp
tục học hi vọng kiếm được một việc làm trong chế độ mới. Cậu ốm yếu lại
quá thật thà đến hóa ngu, không làm buôn bán lọc lừa, không làm phu xe,
bốc vác được đâu! - Nhưng tiền đâu cậu có nhiều thế. Mấy tháng nay cậu
ở đâu, làm gì??? - Từ từ rồi sẽ biết. Mình sẽ kể cho cậu nghe. Xong
rồi mình sẽ về Đà Nẵng. Chốn này không còn là chỗ dung thân của mình
nữa rồi. Đã đến lúc mình phải chấm dứt mọi sự giả dối. Mình sẽ nói hết
sự thật cho ba mình. Chắc chắn sự thật sẽ làm cho ông cụ đau đớn, nhưng
thế sẽ tốt hơn, cho mình và cho cả ông cụ. Im lặng một lát, lấm lét
nhìn quanh, Nhân ghé miệng sát tai tôi, thầm thì: Mình đang bị truy nã.
*******
5.
Mấy
tháng trước, chúng tôi chia tay nhau vì cả hai đang lâm vào cảnh đói ăn
thê thảm, Nhân bỏ đi và lang thang vào khu Chợ Lớn. Nhân kể là vào đó
hi vọng sẽ không gặp ai quen, đồng thời mấy ông Ba Tàu chắc cũng có đời
sống, sinh hoạt khá hơn người Việt, dễ kiếm cơm hơn. Nhưng suốt một ngày
từ chợ Hòa Bình, rồi qua chợ Kim Biên đến chợ Bình Tây vẫn chưa kiếm
được mối nào nhờ giúp việc. Nhân mở miệng đề nghị chủ hàng để được bốc
vác thì chủ hàng nhìn Nhân đầy nghi ngờ. Bởi chàng ta vẫn còn bỏ áo
trong quần, nai nịt đầy đủ, chân còn mang đôi giày da tuy đã cũ sờn,
lại thêm cắp kính đen che đôi mắt sùm sụp. Ai lại tin người có vẻ trí
thức như vậy chịu làm chuyện của người lao động. Chắc có mục đích gì
đây. Nghe ngóng? Theo dõi?... Nghi là phải. Mà lúc này xã hội mới hình
thành một lối sợ mơ hồ và đầy nghi ngại với tất cả mọi người. Chẳng ai
tin ai. Cũng may vỉa hè, quán sá, phố phường cũng không thiếu những anh
chàng có vẻ ngoài như vậy lê bước với khuôn mặt chán chường và tuyệt
vọng. Cho nên Nhân cũng không bị để ý lắm.
Trời
tối, đói meo, Nhân lê gót đến ghế đá cạnh tượng ông chủ họ Quách,
người lập ra ngôi chợ này. Bức tượng đã bị đem đi đâu mất, chỉ còn cái
bệ tượng chơ vơ. Có ba người thanh niên đang ngồi nhậu trên đó. Họ ngồi
quanh, ở giữa có dĩa mồi là con gà luộc da vàng óng. Cuộc nhậu hình như
mới bắt đầu, li rượu mới chuẩn bị xoay tua. Ngôi chợ vắng vẻ, ánh đèn
vàng vọt và âm thanh chỉ là tiếng chổi quét lẹt quẹt của người phu quét
chợ. Nhân ngồi ở ghế đá nhìn lên, con gà hấp dẫn quá. Hắn nuốt nước bọt
liên tục. Đã mấy lần quay đi và cũng đã nhiều lần nhìn lại. Con gà vẫn
bóng lưỡng khêu gợi tênh hênh giữa chiếu nhậu…
Bỗng
nhiên Nhân tì tay vào ghế đá, bắn người lên. Đôi chân vừa chạm đất quét
ngang, con gà bay lên nằm gọn trong tay Nhân. Ba gã thanh niên quá bất
ngờ, không kịp một phản ứng nào. Nhân ngoạm một miếng vào đùi gà, nhai
nhồm nhoàm. Ba gã thanh niên đã định thần, cùng hét lớn xông vào đứa
đấm, đứa đá, đứa lên gối. Nhân vừa nhai, vừa cầm chắc con gà, xoay nhiều
vòng, hai chân đạp hai gã gần nhất đang chồm tới, tay còn lại đấm vào
ngực gã kia. Ba tên bị bắn lui, kinh hoàng. Ba gã lại tiếp tục hè nhau
tấn công thêm mấy bận nữa, nhưng chẳng làm gì được Nhân. Nhân vừa nhai
vừa né đòn, rồi ra đòn nhưng chỉ mấy miếng đấm đá không nhằm chỗ hiểm.
Cuối cùng cả bọn dừng tay. Gã râu xồm có vẻ đầu đàn hất hàm nhưng trong
giọng nói có chút vị nể: - Ông bạn ở đâu mà dám đến đây cướp gà của tụi
này? Nhân dừng nhai: - Tôi đói quá, định xin mấy người anh em chút gì
bỏ bụng, nhưng biết chắc là khó nên đành cướp vậy. Có gì các anh thứ
lỗi. - Ông ở băng nào mà ngón nghề cũng oách quá vậy? - Chẳng có băng
nào cả, thất nghiệp lang thang thôi….
Lời
qua tiếng lại một hồi, hiểu được nhau. Giang hồ vốn trọng người tài,
nên rồi cả bọn ngồi chung chiếu, nhậu suốt đêm thâu. Từ đó, Nhân nhập
băng, lần hồi nhờ tài võ nghệ cộng với trí thông minh, hắn trở thành đại
ca của băng chợ Bình Tây, từ từ lan ra một vùng khá rộng của khu Chợ
Lớn, dưới trướng có vài chục đàn em, cùng nhau hành hiệp. Lúc đầu chỉ
quanh quẩn công việc ở các chợ, lần lần nhảy vào bán mua, rồi buôn lậu
đường dài. Càng ngày càng lấn sâu vào chốn giang hồ phạm pháp, tên tuổi
của trùm Nhân nổi tiếng khắp chốn giang hồ là một đại ca mưu mô tuyệt
diệu mà võ công lại vô cùng thâm hậu, được đàn em vô cùng quý mến, tôn
sùng. Tiền bạc vô ào ào. Nhớ bạn đang nghèo nhưng mặc cảm đang là thằng
tướng cướp nên chẳng dám về tìm lại.
Giang
hồ có lãnh địa riêng, bán buôn cũng chia từng khu vực, các băng nhóm
không được xâm phạm, vi phạm là sẽ có máu đổ ngay. Nhưng không lấn sân
nhau thì không tồn tại và phát triển được, nên đụng độ nhau là chuyện
không thể tránh. Sau mấy tháng làm đại ca, một cuộc tranh chấp lãnh thổ
và mối lái giữa băng của Nhân và băng ALũ xảy ra. Đây sẽ là trận lớn,
cả hai bên trang bị mã tấu, ống nước inox, dao bầu, kiếm nhọn. Một trận
huyết chiến, một mất một còn, máu me tràn ngập chắc chắn sẽ không tránh
khỏi. A Lũ là một đại ca máu mặt ở vùng này, trước tháng 4.75 là trùm
khu Chợ Lớn – Phú Lâm, bị Ban bài trừ du đãng của cảnh sát Sài Gòn bắt
giam ở Chí Hòa, được thoát ra trưa 30. Hắn ngứa mắt trước ảnh hưởng càng
ngày càng lan rộng của băng thằng Nhân, nên quyết đấu.
Nhân
không muốn cuộc chiến diễn ra ồn ào, công an xuất hiện là điều bất lợi
cho bản thân hắn và lũ đàn em, nên đến gần giờ máu đổ, Nhân đề nghị đấu
tay đôi với A Lũ. Bên nào thắng sẽ được trọn quyền hoạt động toàn khu,
bên thất bại sẽ giải tán hoặc gộp chung thành đàn em của băng thắng. A
Lũ đồng ý ngay, bởi hắn là một tay võ sư có hạng của võ Thiếu Lâm. Hắn
nhìn thân hình hơi thấp và dáng thư sinh của Nhân nên có vẻ xem thường.
Cuộc đấu tay đôi sẽ diễn ra trong nghĩa địa nhị tì khu cây da xà lúc nửa
đêm.
Hai
thằng đúng là kỳ phùng địch thủ, bất phân thắng bại. Hơn nữa, Nhân cố
tránh không sử dụng đòn chí mạng, chỉ muốn làm cho A Lũ và đám đàn em
hắn tâm phục khẩu phục, nên cuộc chiến kéo dài hơn tiếng đồng hồ. Hai
bên ra lệnh không được hò reo, tránh sự chú ý. A Lũ đúng là một tay võ
lâm đầy tài nghệ. Hắn tránh được nhiều đòn của Nhân và cũng phản đòn rất
dũng mãnh. Cuối cùng, không muốn kéo dài cuộc chiến, Nhân phải sử dụng
đến ngón đòn giết người rất nguy hiểm. Hắn bấm mình bay đến bức tường
sau lưng A Lũ, chạy như gió trên tường rồi bắn ngược trở lại, tung cước
ngay đầu A Lũ, A Lũ gục xuống như thân chuối bị đốn. Đấu trường xôn
xao. Cùng lúc ấy có tiếng chân chạy sầm sập, tiếng còi thổi và bóng
nhiều công an xuất hiện ở cổng nghĩa trang. Cả bọn tháo chạy. A Lũ cố
gượng dậy nhưng không nhấc mình lên được. Đã chạy đi rồi, quay nhìn lại
thấy A Lũ quằn quại không gượng dậy nổi, Nhân quay lại cõng A Lũ trên
vai và cố thoát khỏi vòng vây. Nhưng không kịp. Ba công an kềm sát chân
anh, ôm chặt lấy Nhân, quật xuống và tra còng . . .
Nhân
bị giam ở đồn hai ngày, hai tay bị còng vào song cửa sổ, chờ xe chở về
Đắc Nông, nơi tập trung đám giang hồ bị bắt cải tạo lao động. Bọn đàn
em bắn tin sẽ tìm cách giải cứu đại ca, đồng thời báo cho biết A Lũ chỉ
bị trọng thương, đang nằm ở bệnh viện, công an canh giữ sát sao, nhưng
liệt nửa người dặt dẹo. Thời đó chẳng có tòa án, cũng chẳng xét hỏi, lập
hồ sơ, cứ thế mà đi thẳng vào trại, chẳng biết ngày về.
Nhân
nghĩ chỉ có giải pháp duy nhất là phải trốn thôi, không thể giam mình
trong trại không lối thoát như thế được. Nửa đêm đó, chờ mọi người ngủ
say, Nhân lấy hết sức bình sinh, bẻ song cửa sổ, hai tay còn dính còng,
trốn thoát. Anh chạy về sào huyệt báo tin cho đàn em, từ biệt chúng,
chia chác tiền bạc và sáng hôm sau đi tìm tôi. Và chúng tôi đã gặp nhau ở
dốc chân cầu Trương Minh Gỉang, khi tôi chuẩn bị tuột dốc.
Tôi
hỏi Nhân: - Cậu mua vé tàu xe gì chưa? Nhân bảo: - Mình tránh mua vé,
sợ bị lộ. Mình sẽ đi bộ về Đà Nẵng, gặp đâu xin đi đó, được đoạn nào hay
đoạn đó, chứ đi tàu dễ bị xét hỏi lắm, chắc là khó thoát.
Và chúng tôi chia tay nhau. Lúc ấy là cuối năm 1976.
*******
6.
Tôi
được ghi tên đi học lại, khóa chúng tôi được nhập chung với sinh viên
Sư phạm thành trường Đại học Sư Phạm Thành phố. Nhờ số tiền Nhân đưa,
tôi sống được thời gian dài, dù cũng chỉ tạm đủ ngày hai bữa cơm rau ở
căn tin và qua lần đổi tiền lần thứ hai 1978. Cuộc sống trôi đi, học
hành rồi ra trường, tôi ra trường cũng gặp chút khó khăn lúc phân công
tác. Lí lịch xấu quá, đen thui. Con công chức cao cấp chế độ cũ. Bản
thân thiếu phấn đấu. Nhưng rồi trời thương, được vài người giúp đỡ, tôi
được phân công về dạy ở một trường cấp 3 heo hút ở Củ chi. Cuộc sống
cũng được cho là ổn. Tôi cố tìm cách liên lạc với gia đình, nhưng thư
gởi đi mà không có hồi âm. Tôi cũng chẳng nhận được lá thư nào từ Pháp
gởi về. Cũng chẳng nhận được chút tin tức nào của Nhân. Tất cả im lìm
như nấm mộ.
Đầu
năm 1978, tôi nhận được một lá thư từ nước Pháp. Lá thư của em gái tôi,
cô em duy nhất mà khi tôi rời Việt Nam, em mới 14 tuổi. Em gởi từ Mỹ
qua địa chỉ cũ của tôi ở Montpellier từ cuối năm 1975, nay tôi mới nhận
được. Trong thư em báo tin đã di tản qua Mỹ từ tháng 4.1975, hiện ở New
Hampshire, miền đông nước Mỹ đồng thời cho biết ba tôi đang bị học tập
cải tạo tại Hàm Tân. Tôi chạy ra Hàm Tân thì được tin ba tôi đã bị
chuyển ra Bắc, đang ở Hà Nam Ninh. Mùa hè năm 1978 tôi ra bắc, lên Hà
Nam Ninh thăm nuôi ba nhưng không được gặp mặt, đến năm sau ra lần nữa
thì được tin ba tôi đã chết trong trại. Trên đường từ bắc xuôi nam, tôi
dự định ghé Đà Nẵng thắp nhang cho mẹ thì lại biết rằng nghĩa trang
Nam Ô, nơi mẹ tôi nằm đã bị qui hoạch, mộ mẹ tôi không biết tìm đâu? Như
vậy, từ khi rời Đà Nẵng năm 1968, tôi chưa trở lại chốn này lần nào.
Bởi chẳng còn gì để tôi trở lại, cha mất chưa tìm được xác ở chốn xa
xôi. Mộ mẹ bị san bằng không dấu vết. Nhà cửa không còn. Trở lại chỉ
thêm buồn đau và hờn tủi.
Tôi
lập gia đình, sinh con. Quẩn quanh với cuộc sống từ những khó khăn và
thiếu thốn. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Những kỷ niệm của ngày xưa lần hồi
phôi pha. Phải tập quên để sống. Phải cứ hướng tới phía trước để tồn
tại. Cho đến 2010, khi tôi tròn 60 tuổi, về hưu, con cái cũng đã lớn,
đã yên bề gia thất. Nhiều đêm không ngủ được, tuổi mới chớm già mà cứ
nhớ đến quá khứ đến quắt quay. Tôi nhớ Nhân, nhớ đến những năm tháng đã
qua đi và sẽ không còn trở lại. Không biết bây giờ Nhân sống ra sao, còn
ở Việt Nam hay đã trôi dạt xứ nào. Thời gian quá dài, quá nhiều đổi
thay, quá nhiều bất trắc. Không biết những nơi chốn xưa có còn như cũ
nữa không? Biết bao là hình ảnh, biết bao là câu hỏi cứ quẩn quanh….Tôi
mua vé bay về Đà Nẵng, tìm lại kỷ niệm xưa, đồng thời tìm lại người bạn thân yêu đã một thời gắn bó.
Thành phố không còn như cũ nữa, nhiều đổi thay. Những dấu vết kỷ niệm đã bị mất dấu. Tôi ngu ngơ giữa thành phố xa lạ. Chẳng gặp người quen, chẳng tìm ra cảnh cũ.
Tôi
lang thang quẩn quanh ở chợ Cồn, nơi ngã tư. Chỗ đó hồi xưa
là nơi thường ngày tôi qua. Ngày xưa, bên này là cây xăng, bên kia là
cư xá Đoàn Kết của quân đội, bên kia đường là nhà sách Văn Hóa, nơi tôi
thường mua sách. Xuống một chút là cà phê Xướng, nơi bán những ly cà
phê đượm hương beurre Bretel và bánh mì thịt thơm nức mũi ba tôi thường
ăn mỗi sáng. Đi qua đường rầy của đường Hùng Vương, có xưởng vẽ của họa
sĩ Trần Viết Hậu, người họa sĩ già mà ngày nào đi học ngang qua, tôi
cũng dừng chân đứng lại một chút để nhìn ông ta vẽ, tôi mê hội họa từ
những nét vẽ của ông. Tất cả biến mất, chẳng còn dấu vết. Tôi đi loanh
quanh cả chục lần chốn cũ mà không tìm thấy chút hình ảnh nào sót lại. Ở
góc phố, tôi dừng lại mua gói thuốc. Ông già bán thuốc tóc bạc chải
mượt có khuôn mặt rất quen, quen lắm, nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra được.
Tôi băng qua đường, đốt thuốc nhìn qua. Ông già đốt thuốc hút, hai ngón
tay cầm điếu thuốc hững hờ, điệu nghệ. Nhìn hình ảnh đó, tự nhiên gợi
tôi nhớ đến một người, tôi băng nhanh qua đường, ôm lấy vai người bán
thuốc: Thầy Thanh, Thầy Thanh, phải Thầy không? Thầy nhớ con không?
Thầy
Thanh ngỡ ngàng nhìn tôi, ngờ ngợ: - Phải, tôi là Thanh đây, trước đây
tôi có thời dạy học. Anh là ai mà biết tôi? - Con là Ngọc. Ngọc con ông
Đốc Kim, học trò của thầy hồi đó. Thầy ôm vai tôi, ngấn nước mắt: - Tôi
nhớ ra rồi… Anh về hồi nào?...Trời ơi lâu quá rồi, lâu quá rồi…
Mấy chục năm rồi nhỉ? Phải hơn bốn chục năm rồi. Đúng không?
Tôi
và thầy Thanh ngồi trong quán cà phê, nhắc hoài chuyện cũ. Nhắc đến
người đi, kẻ ở, kẻ mất người còn. Nhắc đến những đổi thay. Tôi hỏi thầy
có nhớ Nhân không, thầy bảo làm sao quên được người học trò đặc biệt ấy.
Thầy cho biết bây giờ Nhân khó khăn lắm, cũng khó gặp vì Nhân tìm đủ
cách để tránh mọi người. Nghe như Nhân đạp xe ba gác chở rau ở chợ Thanh
Khê, đến đấy tìm chắc gặp. Thầy còn cho biết Hồ Lê bây giờ làm chức
lớn lắm, cũng có ghé Thầy mấy lần, có khi còn tặng quà.
Tôi
tìm về chợ Thanh Khê, hồi xưa đây là xóm chài ven biển, nghèo lắm. Bây
giờ nhà cửa cao ngất như phố thị. Lân la ở chợ, hỏi nhiều người tôi tìm
vào nhà Nhân men theo con đường nhỏ loằng ngoằn, sâu trong mấy cánh đồng
còn sót lại, nhà cửa thưa thớt, chung quanh toàn rác rưởi. Căn nhà như
cái lều, phía trước có khoảnh sân nhỏ, rào thưa. Con chó gầy còm đang
phơi nắng thấy người lạ cất tiếng sủa yếu ớt. Sân vắng, tôi gọi mãi
không thấy ai. Một lát sau, một cái đầu bù rối hiện ra nơi khung cửa
cất tiếng ồm ồm: Hỏi ai? Tôi bảo: Tìm Nhân. Lại cái giọng ấy: Nhân đi
vắng rồi.
Người
đàn bà hiện ra, khuôn mặt lộ diện dưới ánh nắng. Một khuôn mặt rất
quen. Tôi nghĩ vẫn chưa ra. Tôi bảo: Khi nào thì Nhân về. Tôi đợi được
không? Người đàn bà nhìn tôi trân trân. Khuôn mặt quen lắm. Tôi vẫn
chưa nhớ ra nổi khuôn mặt rất quen này. Tôi chào và đi ra ngõ. Con chó
lười biếng không tiếng sủa. Người đàn bà nhìn theo lẩm bẩm chi đó không
nghe được.
Tôi ngược ra đầu ngõ, ngồi ở quán bên đường, đợi Nhân.
Tôi
đốt đến điếu thuốc thứ ba thì trí nhớ vỡ oà. Đúng là chị Đầm rô. Chị
Đầm rô bán quán chè đậu rất ngon, giọng nói ồ ề. Chị Đầm rô dạy tôi hút
thuốc lá. Chị Đầm rô có ánh mắt ngưỡng mộ Nhân. Phải rồi. Đúng là khuôn
mặt của chị Đầm. Nhưng sao chị lại ở trong nhà của Nhân?
Tôi
không cách gì nhận ra Nhân. Nhân ngồi đó, trên chiếc ghế đẩu trơ trọi
giữa sân, trong ngôi nhà có khoảnh rào thưa, dưới chân có con chó gầy gò
quanh quẩn. Ly rượu cầm tay, miếng mồi chỉ là con cá khô nhỏ và dĩa ớt
trái đỏ rực. Không còn nét nào của Nhân ngày xưa. Đó chỉ là lão nông
ngồi uống rượu buổi chiều. Những lọn tóc duyên dáng cũ đâu mất rồi, chỉ
còn một nhúm tóc lơ thơ lốm đốm bạc, bết lại nằm lạc lõng trên vầng trán
hói. Đôi môi đỏ cũng đã không còn, chỉ còn lại một khóe miệng khinh
bạc, thâm xì và móm mém, hàm răng trống rỗng khiến cho khuôn mặt như
choắt lại. Da mặt bì bì, thâm tái, men mét của người mắc bệnh gan kinh
niên. Những nếp nhăn dồn dập làm cho khuôn mặt héo hon như trái táo tàu
khô. Đôi mắt trũng, mờ tối, đầy khói u ám. Đâu mất rồi ánh mắt sáng rực
đầy sát khí của Nhân bốn mươi năm trước. Siêu nhân đây ư? Tấm gương của
nhiều bậc cha mẹ đây sao? Niềm mơ ước của nhiều người!!! Chỉ còn lại là
một tấm thân tiều tụy và hom hem thảm sầu. Chắc chắn là không phải là sự
tàn phá của thời gian. Thời gian không thể xóa hết dấu vết của một con
người tàn nhẫn đến như thế. Chỉ có nỗi đau đớn của cuộc đời, tuyệt
vọng, tủi nhục, cay đắng và sự thất bại cùng cực mới làm cho một con
người đổ gục đến vậy. Nhân hoàn toàn mang hình dáng của một con người
khác.
Tôi
ôm Nhân, những giọt nước mắt trào ra ướt mặt. Từ thân thể Nhân bốc lên
một mùi nằng nặng. Mùi chua của mồ hôi lâu ngày, mùi úng thối của rau
củ, mùi rượu trộn lẫn với mùi bụi đời đắng cay. Tôi lại khóc. Tôi cầm
lấy tay Nhân, bàn tay nhiều vết xước, màu da đen tái lốm đốm mủ cây
trái, những móng tay cũng đầy nhựa, nứt nẻ, nhiều vết chai sần. Tôi
nhìn xuống đôi chân của Nhân. Đôi chân cũng khẳng khiu, sứt sẹo, đen xì,
những chiếc móng đầy cáu ghét, đôi dép đứt quai được buộc lại bằng sợi
dây nhựa đỏ, đế mòn vẹt. Lúc
đầu Nhân hững hờ ôm vai tôi, rồi bỗng siết chặt và người Nhân rung lên.
Tôi khóc như trẻ con. Bỗng Nhân buông tay và nói như mắng: ĐM, mày vẫn
như xưa, lúc nào cũng ẩm ướt.
Tôi
lại thêm một ngạc nhiên, không những Nhân đổi thay hình dáng, mà còn
thay đổi luôn cách xưng hô, và biết chưởi thề. Suốt thời gian dài quen
biết nhau, chưa bao giờ chúng tôi xưng hô mày tao với nhau, chỉ gọi nhau
là cậu tớ, Tôi chưa một lần nghe Nhân buột miệng chưởi ai. Tôi trố mắt
nhìn Nhân, trời ơi, Nhân ngày xưa đã chết thật rồi. Biết đổ lỗi cho ai
đây, hoàn cảnh, cuộc đời hay thời thế. Hay là đổ cho số phận.
Tôi
ở lại với Nhân ba ngày còn lại của chuyến đi. Ban ngày hai đứa lang
thang với những chốn kỷ niệm cũ, lê la các hàng quán. Đêm về, hai đứa kể
nhau nghe những chuyện của đời nhau, những chuyện đời buồn nhiều hơn
vui. Tôi mua sắm nhiều vật dụng cần thiết của cuộc sống, chị Đầm rất vui
khi nhận những món quà này, riêng Nhân vẫn dửng dưng…
******
7.
Hồi
đó, cuối năm 1976, Nhân vội vã trở về Đà Nẵng để trốn lệnh truy nã.
Chuyến đi kéo dài hơn tuần lễ. Đón xe dọc đường từng chặng, có khi đi bộ
suốt buổi. Suốt đoạn đường cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng hôm từ Bình
Định về Quảng Ngãi, sau một bữa nhậu say quắc cần câu với cánh tài xế,
sang hôm sau khi tỉnh rượu, Nhân thấy mình nằm ở vệ đường ở Mộ Đức, tiền
bạc trong túi bị tước hết. Hai tên tài xế cho Nhân đi nhờ biến đâu mất.
Cũng may, Nhân đã chia nhỏ bó tiền, để mỗi nơi một chút, nhờ vậy, cũng
còn chút tiền dấu trong đôi giày, dù không nhiều lắm. Đến Đà Nẵng nửa
đêm, căn nhà cũ của gia đình nay đã biến thành cơ quan của chính quyền
mới. Lang thang suốt đêm, thấy mình như kẻ xa lạ ở một thành phố khác.
Lân la quán cà phê gần ngôi nhà cũ từ tờ mờ sớm, Nhân biết được gia đình
mình đang ở trong một con kiệt nhỏ cuối đường Hoàng Diệu, gần đường rầy
xe lửa. Ngôi nhà ngày xưa đã bị trưng dụng từ khi cách mạng về, ba Nhân
nhờ ngày trước có tham gia kháng chiến chống Pháp, trước 75 cũng có
thành tích nuôi dấu cán bộ gì đó, nên không bị đi học tập cải tạo, nhưng
không được sử dụng.
Nhân
vừa bước vào ngõ, ba Nhân đã nhận ra ngay. Ông cuống quit ôm lấy Nhân,
miệng cứ lập lại mãi một câu hỏi: Về lúc nào? Sao lại về? Về lúc nào?
Hành lí đâu? Nhân cũng ôm lấy cha, nước mắt giàn giụa: Ba ngồi xuống đây
nghe con nói, ba ngồi xuống đi. Nhân quì dưới đất, lạy mấy lạy. cứ lập
đi lập lại: Ba ơi, con bất hiếu không làm được ước nguyện của ba rồi,
rồi lại lạy. Ông Đốc ngồi sững sờ, mang máng hiểu đã có một tai họa tày
trời. Niềm tin của ông, lẽ sống của ông. Sao lại thế này? Nhân vừa khóc,
vừa lạy, vừa kể hết mọi chuyện. Lâu lâu lại nấc lên, nước mắt đầy mặt.
Ông Đốc có cảm giác như ngàn lưỡi dao đâm vô ngực, xoáy mạnh. Tai lùng
bùng, trái tim như đang có bàn tay ai bóp nghẹt. Đầu óc choáng váng,
trái đất như sụp dưới chân ông, ông thấy khó thở, trước mặt chỉ là một
khoảng tối vô tận. Nhân kể lể không biết bao lâu, không thấy ông Đốc
động tĩnh gì. Nhân ngước lên, nắm lấy tay cha. Anh hoảng hốt như điện
giật, tay ông Kim lạnh ngắt như nước đá, cứng đờ. Nhân hốt hoảng ngồi
lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt, hai mắt mở trừng trừng của ba mình,
anh hét lên: Ba ơi, con giết ba rồi, ba ơi!!! Ông Đốc đã tắt thở từ lúc
nào, mặt đanh lại, hai mắt vẫn mở, hai hàm răng nghiến chặt, giận dữ.
Đám
ma diễn ra lạnh lẽo, chỉ còn hai anh em: Nhân và cô em gái. Cô em kế
Nhân bị bệnh thần kinh không biết lang thang ở đâu mà bị cưỡng hiếp có
bầu, rồi băng huyết lúc sinh, chết hồi đầu năm. Đứa em bị bệnh down thì
mất tích trong những ngày chộn rộn cuối tháng ba năm bảy lăm. Thằng em
trai kế Nhân nghe nói đi bộ đội đóng ở Tây Ninh, nhưng chẳng có địa chỉ
liên lạc. Hôm đưa đám trời lại mưa suốt buổi, hai anh em mặc áo xô,
chống gậy trông thảm thiết giữa đồng trống. Nhân không khóc, nhưng hai
mắt đỏ ngầu.
Đám
tang xong xuôi, Nhân đi tìm Dạ Lan. Gia đình Dạ Lan cũng lâm vào bi
kịch. Hôm Dạ Lan về Huế thăm bà ngoại, gia đình ông Bửu Hân tổ chức vượt
biên. Hai vợ chồng và cậu con trai bị bão tố dìm xác xuống đáy biển,
chuyến đi đó chỉ có mấy người được tàu lớn cứu thoát, tạm ngụ ở Hồng
Kông. Nhà bị tịch thu vì tội phản quốc. Dạ Lan xin được ở lại trong căn
phòng nhỏ dành cho người giúp việc ở góc sân cùng với cây đàn piano.
Không biết vì lí do nào, những người phụ trách cũng chấp nhận.
Nhân
nhiều lần tìm đến chỗ ở của Dạ Lan, nhưng nàng không tiếp, cứ trốn
tránh mãi. Sau cùng, hai người gặp mặt nhau, Dạ Lan cho biết nàng đang
mang thai, nhưng không cho biết cha đứa bé là ai. Sững sờ. Nhưng Nhân
chấp nhận tất cả, chỉ mong ước được sống cùng nhau. Nhân cũng không tìm
hiểu ai là cha đứa bé…Sau này, Nhân mới biết rằng cái bào thai là kết
quả của cuộc trao đổi để nàng được ở lại căn phòng nhỏ đó cùng với cây
đàn.
Và
hai người đồng ý chung sống, không lễ cưới, không hôn thú, trong căn
phòng chật hẹp dưới gốc cây ngọc lan, kết cục một cuộc tình như thế cũng
là một đoạn kết đẹp vì lúc bấy giờ là thời kỳ loạn lạc, nhiều bất
trắc.
Nhưng
cuộc sống không phải chỉ có tình yêu là đủ. Nhân không tìm đâu được
việc làm, vì cũng chẳng có giấy tờ chứng minh năng lực, lí lịch lại mù
mờ mà cũng vì thời bấy giờ phải có mối quan hệ nhất định nào đó mới có
thể kiếm được việc.. Loay hoay mãi với cơm áo, cuộc sống gia đình bắt
đầu thiếu vắng tiếng cười. Lương cô giáo của Dạ Lan với tiêu chuẩn mười
ba kí gạo bây giờ phải chia ra cho hai người, những bữa cơm toàn độn
sắn khoai với bo bo, canh rau và cá hẩm Mùa đông năm đó, Dạ Lan bị tai
nạn xe cộ lúc đi dạy học về, chiếc xe đạp cong niềng, gãy phuộc. Dạ Lan
chỉ bị trầy sướt nhưng lại bị hư thai, máu nhuộm đỏ phần dưới cơ thể.
Không biết kiếm đâu ra tiền, Nhân đành bán chiếc piano lấy chỉ vàng lo
thuốc men cho vợ. Ở bệnh viện về, biết chiếc đàn đã bị bán, Dạ Lan im
lặng suốt cả tháng, chẳng hé một câu nào. Nhân thấy mình có lỗi, và Nhân
nhớ dự định của mình khi bước đầu du học, sẽ mua cho Dạ Lan chiếc đàn
piano tốt nhất lúc tốt nghiệp trở về.. Dự định không thực hiện được lại
đem bán chiếc đàn kỉ niệm của Dạ Lan. Nhân cảm thấy mình hèn hạ và bất
lực.
Thời
kì này, người ta rủ nhau đi săn trầm, kiếm được rất khá. Trước bức
bách của đời sống và nỗi buồn khó nguôi của Dạ Lan, Nhân quyết định vào
núi tìm trầm, mong đổi đời, hi vọng sẽ mua lại đền cho vợ chiếc đàn
khác.
Rừng
rú bao la, ngậm ngãi tìm trầm, những chuyến đi nhiều khi kéo dài cả mấy
tuần. Cả bọn sống như dân du mục, đến đâu dựng lều trại ở đó. Tìm trầm
là công việc chẳng dễ dàng gì, mưa gió, rắn rít, thú dữ... tất cả đều
đáng sợ, có thể chấm dứt đời người bất cứ lúc nào. Nhưng đáng sợ hơn
cả là con người. Lo nhất là lúc ăn được trầm, đó là thời gian sinh tử,
phải rời rừng ngay bất cứ giá nào, nếu muốn còn sống để trở về. Chỉ cần
một phát đạn, hay chỉ là một nhát dao, một cú đâm từ sau lưng, số trầm
vừa kiếm được sẽ không còn và tính mạng sẽ bị định đoạt. Sống như kẻ
du mục và cư xử như những kẻ du thủ. Nhân hòa mình vào thế giới đó, và
trở thành thủ lãnh một nhóm ba người. Suốt mấy tháng gần như kiệt sức và
cũng chẳng còn bao nhiêu vốn liếng, trầm vẫn là những giấc mơ. Cả bọn
quyết định đi sâu vào rừng nguyên sinh, giáp ranh với vùng Tây nguyên.
Trúng đậm. Có cả kỳ nam.
Chuyến này sẽ đổi đời. Ba người run rẩy gói ghém, rời rừng. Mưa như trút.
Mỗi
người một ba lô đầy căng trầm và kỳ nam. Trời nhá nhem, sấm sét xé
trời, đi ngang qua một đường mòn, dưới là vực sâu thăm thẳm. Một nhóm
cướp xuất hiện như từ dưới đất mọc lên. Tiếng nổ đầu tiên hạ gục ngay
người đi đầu, xác rơi xuống vực cùng chiếc ba lô. Nhân hét như sấm, băng
lên, nhắm vào thằng đầu đàn đang cầm súng, một cú song phi, tên cướp
ngã ngửa, súng văng ra. Nhân nhanh chân đạp ngay báng súng, bật lên, cây
súng nằm trong tay như một ánh chớp. Anh lên đạn, bắn chỉ thiên nguyên
một tràng. Bọn cướp lóp ngóp bỏ chạy.
Hai
người chạy dưới mưa, băng qua con suối tràn nước. Hình như lũ về. Những
thác nước trắng xóa ào ạt. Nhân và người đồng hành lóp ngóp bơi qua con
suối. Nước dữ dội, cuốn phăng phăng. Cả hai mệt lử. Ranh giới sống
chết. Đang cố chống trả dòng nước cuồn cuộn, Nhân nghe tiếng kêu thảm
thiết của người bạn. Anh quay lại, nước đang kéo người bạn xa dần. Nhân
cố bương tới, nắm được tay trơn tuột. Anh bạn sợ hãi, run rẫy, lắp bắp:
Cứu tôi..Cứu tôi. Lại tuột tay, Nhân cố bơi tới, anh bạn buông mình
xuôi dòng nước, chiếc ba lô của anh ta rời khỏi người trôi băng băng.
Anh ta cố với theo nhưng không kịp. Nhân cố vượt lên, nắm được tay bạn,
ghì hết sức kéo lại. Lại một đợt nước ào ạt, chiếc ba lô của Nhân tuột
khỏi vai, trôi theo dòng nước dữ. Không tiếc, phải sống đã. Cố lên, gắng
lên. Nước lũ đang về, những tiếng ầm ầm như sấm động. Nhân ôm bạn, cố
vươn lên. Đến bờ, lại tuôn chạy trốn lũ. Người bạn như cái xác không
hồn, líu díu chạy theo Nhân. Mưa rát mặt. Những cành cây quất vào thân
thể. Cứ bương tới. Bương tới. Để sống.
Cả hai chạy ra tới bìa rừng, bên kia là quốc lộ. Sống rồi. Hai người ôm lấy nhau, nước mắt hòa nước mưa. Lại trắng tay.
Đón
được một chiếc xe của bộ đội sau khi ăn hai tô phở lớn ngút khói ở quán
phở bên đường. Nhân thấy khỏe hơn và lúc đó anh mới thấy tiếc cái ba lô
kỳ nam vừa mất. Một gia tài đã tuột khỏi tay. Ngồi trên xe dưới cơn mưa
tầm tã, Nhân nhớ Dạ Lan đến cồn cào. Anh hình dung thân thể trắng ngà,
thơm tho của vợ. Anh nhớ tiếng rên như mèo kêu của nàng khi cả hai lên
đến đỉnh của yêu đương. Mái tóc dài xõa trên nền drap trắng. Nỗi nhớ
xôn xao trong dạ, anh mong về mau để được ôm nàng trong vòng tay với
những lời yêu thương.
Nửa
đêm Nhân mới về đến căn nhà nhỏ dưới cây ngọc lan. Phố vắng tanh. Mưa
vẫn ào ạt. Anh đội mưa đi về, định tạo một sự ngạc nhiên cho Dạ Lan.
Căn phòng đèn mờ sáng. Cửa chỉ khép hờ. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Anh sững
người. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên giường, những khoảng trắng da thịt loang
loáng theo nhịp. Tiếng thở của người đàn ông, tiếng rên như mèo kêu của
người đàn bà. Khốn nạn. Máu Nhân như đông cứng lại. Tim muốn vỡ ra. Hai
bàn tay bỗng nắm chặt, gồng lên chuẩn bị một cú đấm.
Đôi
chân muốn vọng động. Chỉ một cú tấn công, sẽ có người chết. Bỗng Nhân
run rẩy như người mắc kinh phong, cả thân người giật không kiểm soát
được. Những giọt nước mưa từ người anh đọng vũng trên sàn nhà. Đầu anh
bỗng nhức như muốn vỡ ra. Tim loạn nhịp. Anh lặng lẽ đi ra, ngồi dưới
gốc ngọc lan, mưa vẫn xối trên người anh. Nhân thấy mình bất lực, tự
khinh mình. Anh chẳng trách ai cả. Chẳng qua cũng bởi tại anh, vì anh
chẳng làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Anh chỉ mang lại những
nỗi đau. Nhân ngồi như bức tượng suốt đêm.
Trời
gần sáng, chân trời sáng lên một vệt mờ. Có tiếng kẹt cửa, người đàn
ông len lén đi ra, lặng lẽ đi về cuối phố. Nhân chẳng cần biết đó là ai.
Chỉ biết đó là người đàn ông đã ngủ với vợ mình suốt đêm qua. Từng đó
cũng đã đủ.
Trời
sáng hẳn. Dạ Lan mở cửa, dắt xe ra. Nàng quay lại khóa cửa thì nhìn
thấy Nhân. Thoáng một chút hoảng hốt. Nàng cất tiếng: - Anh về hồi nào
mà không vào nhà? Sao lại ngồi dầm mưa thế này? - Về hồi hôm. Không vào
vì căn nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi. Dạ Lan tái mặt, người như
muốn ngã, nàng níu cánh cửa, hoảng hốt, lắp bắp. Chiếc xe ngã chổng chơ
bên thềm. Không chờ câu nói tiếp của Dạ Lan, Nhân lẳng lặng đi nhanh ra
đường. Phố bắt đầu một ngày mới. Anh bước mà chẳng biết đi đâu. Cả
ngày hôm đó, Nhân say khướt. Mấy hôm sau anh rời thành phố, lại đi vào
núi. Gần nửa năm sau, Nhân mới lại về.
Lần
này trở về, Nhân định sẽ quên hết, sẽ sống lại với Dạ Lan, làm lại một
chương mới. Quên tất cả. Nhưng, Dạ Lan đã không còn nữa.
Một
tuần lễ sau khi Nhân bỏ đi, không thấy Dạ Lan đến lớp, nhà trường đến
tìm nàng thì phát hiện Dạ Lan đã treo cổ tự sát. Nàng mặc chiếc áo màu
tím than, cổ quấn chiếc khăn quàng màu tím nhạt, di đôi guốc cao cũng
màu tím. Dây treo cổ siết làm cho lưỡi nàng thè ra, khuôn mặt cũng tím
rịm.
Từ
hôm đó, thành phố thêm một người điên. Nhân lang thang bờ bụi, lúc nào
cũng say khướt, Áo quần càng ngày càng rách bươm, hôi hám, tóc tai bù
xù, dơ bẩn. Ban ngày Nhân thường đi dọc biển, lượm những cành cây khô,
bẻ nhỏ mang đến tiệm bán trầm hương, đòi bán với giá cao, khi người ta
bảo không mua, đuổi đi, Nhân chưởi một tràng tiếng Pháp và bắt đầu xổ
tiếng Tây giờ này qua giờ nọ, không ai hiểu. Đêm đến, anh múa võ trên
hè phố, miệng lẩm bẩm tên Dạ Lan. Anh khóc cười vô chừng như mưa nắng.
Anh sống trong một thế giới khác. Những người trước đây biết tài năng
của Nhân, chỉ biết chép miệng lắc đầu, thương cho một số phận. Lúc đầu,
bên công an nghi Nhân giả điên với mục đích mờ ám chính trị nào đó,
nhưng rồi sau một thời gian thẩm vấn và theo dõi, chẳng thu thập được
gì. Nhân sống như vậy gần hai năm dài, rồi bỗng dưng thành phố vắng
bóng người thanh niên điên loạn nói toàn tiếng Pháp.
Nhân
lại đi vào núi, đến Bồng Miêu rồi qua Phước Sơn đào vàng. Ở đâu anh
cũng trở thành đại ca vì thế giới của những kẻ săn vàng là thế giới của
bạo lực, giết nhau như cơm bữa, mà Nhân thì võ nghệ cao cường, nên đắc
dụng trong cái thế giới máu và vàng đó. Hơn nữa, sau những biến cố của
cuộc đời, Nhân bất cần thân thể, liều lĩnh và tàn nhẫn. Những đặc tính
đó ở chốn giang hồ không xanh cỏ sớm thì chỉ là lãnh chúa.
Nhân
bắt đầu giàu có, những miếng vàng đào được biến Nhân thành một đại gia,
tiêu tiền như rác. Anh về phố, mua một chiếc đàn piano mới cứng, thuê
xe chở đến mộ Dạ Lan, ngồi suốt ngày độc thoại với cỏ cây, giun dế. Khi
hoàng hôn xuống, anh đốt chiếc đàn. Lửa cháy rừng rực sáng một góc nghĩa
trang.
Trong
một lần nhậu ở quán bên biển Mỹ Khê, sau khi đã chếnh choáng thì anh
nghe ở bàn bên đang nói về anh. Một tay anh chị chắc cũng đã xỉn, nói
với mọi người:
- ĐM, tưởng đi Tây đi Mỹ về làm ông này bà nọ, cuối cùng cũng chỉ là một thằng đi mót vàng. Lại thêm giết cha, giết vợ.
Nhân loạng quạng bước qua, chỉ vào mặt tên đó và bảo:
- ĐM mày là thằng nào mà dám trêu ông, mày vừa bảo gì, nhắc lại xem nào.
Thằng kia
cũng chẳng phải tay vừa, đứng lên hùng hổ, nói chưa hết câu đã ngã vật
ra giẫy đành đạch. Nhân vung tay một cú atémi chặt vào gáy của địch thủ.
Hắn chết ngay sau mấy cái giẫy. Cả quán xôn xao, đứng cả lên. Nhân lừng
khừng bước ra quán, xiêu vẹo trên đường. Tay chủ quán bắt vào mạch của
nạn nhân, hét lớn:
- Nó chết rồi, bắt cái thằng giết người lại.
Ai
cũng la hét nhưng chẳng ai có một hành động cụ thể nào. Nhân bước ra
ngõ, đi đến đồn công an bên kia đường, tự thú. Án giết người, tòa xử 15
năm.
Ở
tù trên rừng, lao động đúng 9 năm thì Nhân được đặc xá. Tiều tụy trở về
thành phố, Nhân chưa biết mình sẽ sống như thế nào thì cơn sốt rét ác
tính quật ngã anh. Anh bất tỉnh bên vệ đường. Người đi đường mang anh
vào nhà thương, anh mê man suốt mấy ngày, thân thể như cái xác ve, không
một người thân chăm sóc. Số mệnh đẩy đưa, hôm đó chị Đầm vào bệnh viện
thăm người quen. Đi tìm phòng, trời xui đất khiến thế nào mà chị nhìn ra
Nhân đang thoi thóp trên giường bệnh. Chị ở lại chăm sóc cho Nhân mấy
tháng ròng, lúc xuất viện chị đưa Nhân về nhà mình, tiếp tục lo miếng
ăn, giấc ngủ cho Nhân. Và rồi họ sống như vợ chồng. Lúc trước chị Đầm ở
bàu Thạc Gián, bán rau ở chợ Cồn, sau đó khu bàu bị quy hoạch, được đền
bù được ít tiền thì chị gặp Nhân, lo thuốc thang cho Nhân, còn lại một
ít, hai vợ chồng mua khoảnh đất ở Thanh Khê. Vợ bán rau còn chồng chạy
xe ba gác, sống tạm cho xong một đời gần mười mấy năm nay, loay hoay mãi
mà không đủ đút lỗ miệng.
Tôi,
Nhân và thầy Thanh ngồi uống cà phê ở Bạch Đằng. Điện thoại của thầy
Thanh reo, thầy bảo đến đi, đến đi, có Ngọc ngồi với Nhân, đến cho vui
nhé. Tôi hỏi ai vậy, thầy bảo:
- Hồ Lê, Hồ Lê bữa trước gặp tôi có nói là khi nào ngồi với mấy anh thì bảo Lê ra cho vui.
Hồ
Lê đến, vẫn to cao lừng lững, trông còn khỏe hơn xưa. Hắn mang vợt
tennis, giày Adidas, áo thun cá sấu trắng kẻ sọc, nhìn như tài tử. Sau
lưng hắn có hai thanh niên trẻ, đi kè kè, chắc là bảo vệ. Vừa bắt tay
tôi hắn đã hất hàm: Chào. Lúc này mày còn sợ tao không. Tôi buột miệng:
- Sợ gấp đôi ngày xưa.
Hắn cười cười:
- Sao vậy?
Tôi tiếp liền, sợ sẽ không dám nói nếu ngần ngừ:
- Ngày xưa tao sợ mày vì mày có sức mạnh, bây giờ mày vừa vẫn có sức mạnh lại thêm quyền lực, sợ gấp đôi là phải rồi.
Thầy Thanh giảng hòa:
- Anh em bạn cũ gặp nhau, mừng vui đi, hằm hè nhau làm gì hè.
Tôi
chợt nhớ ngày xưa tôi hay chưởi thầm nó và tự bảo anh hùng mười năm trả
thù chưa muộn. Bây giờ đã bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn là thằng dưới
cơ.
Nhân bỗng lên tiếng:
- Mày biết ngày xưa tại sao thằng Hồ Lê ghét tụi mình không?
Tôi chưa kịp trả lời thì hắn nói luôn:
-
Ngày trước hắn thèm cuộc sống của chúng ta mà không có được nên ganh
tỵ. Bây giờ hắn có điều kiện, mày thấy không, hắn đang tập tành sống như
ngày xưa cha ông chúng ta đã sống, ăn chơi, nhậu nhẹt, đánh gôn, chơi
tennis, thế thôi.
Thầy Thanh xua tay:
-Thôi mà, cay cú nhau làm chi, vui với nhau đi.
Hồ Lê im lặng, chẳng trả lời. Hắn đang nghĩ gì nhỉ?
Bữa
cuối ở Đà Nẵng, tôi đi mua cho Nhân đôi săng đan, hắn bảo mua dép nhựa
dễ đi hơn, nhưng tôi nói thay đổi tư duy cho đời khá hơn đi, mang dép da
vẫn tốt hơn chứ. Hắn cười: “ĐM, đương nhiên da phải hơn nhựa rồi”.Tôi
rút hết tiền tiết kiệm được 37 triệu, tôi đưa hết cho vợ chồng Nhân. Chị
Đầm cầm tiền cứ khóc mãi, cám ơn tôi hoài. Tôi bảo với chị:
-
Đây là tiền của Nhân, tôi gởi lại cho Nhân chứ không có ơn huệ gì trong
sự việc này, chị đừng bận tâm. Sau này, cần gì cứ bảo tôi, tuy cũng
chẳng giàu có gì nhưng tôi với Nhân là hai anh em, phải biết giúp nhau
chứ.
Hôm tiễn tôi ra phi trường, chị Đầm khóc và Nhân cũng rơm rớm nước mắt khi ôm tôi.
*****
8.
Tôi
về Sài Gòn được nửa tháng thì chị Đầm điện thoại cho tôi. Bữa đó trời
mưa, nghe tiếng được tiếng mất vì chị khóc nhiều hơn nói. Đại khái là
Nhân đã bị tai nạn, xe lửa cán nát đôi chân của Nhân, không biết có qua
nổi không?
Gần
Tết Nguyên Đán, mua vé quá khó khăn, tôi phải chầu chực hai hôm ở phi
trường mới kiếm được cái vé bay ra. Nhân nằm đó, hai chân đã cưa đến
bẹn, băng trắng cả phần dưới. Người hắn teo tóp, xanh mướt.
Hắn cầm tay tôi, rưng rưng. Đôi săng đan mới mua để trên đầu giường. Nhân bảo:
-
Mình để nó ở đây để nhớ đến cậu, cậu bảo mình trong năm tháng còn lại
gắng bước qua số phận, mình cũng muốn bước qua, nhưng giờ còn chân đâu
nữa mà bước, hở Ngọc. C’est bien!
Tôi
khóc và ngạc nhiên vì thấy Nhân đã xưng hô như xưa, như cái thuở chúng
tôi là những thanh niên với tương lai rộng mở. Và kiểu nói “C’est bien”
làm tôi nhớ đến Andre Gide, năm 1951 lúc sắp từ trần, cũng bảo “C’est
bien”, và nhà triết học Kant cũng thế, lúc sắp lìa đời cũng buột miệng:
“Es ist gut”. Có phải là điềm gở chăng. Hay là suy nghĩ của các thiên
tài đối với cuộc đời điên dại này. Với tôi, Nhân cũng là một thiên tài,
nhưng là thiên tài mắc đọa.
Chị
Đầm kể hôm trước đi chở rau ở chợ về, ngang qua đường rầy xe lửa. Có
hai mẹ con đang băng qua đường rầy khi xe lửa đang ầm ầm chạy tới. Mọi
người la oai oái, không biết phải làm gì. Nhân bay từ chiếc xe ba gác,
đẩy hai mẹ con ngã sấp phía bên kia, và Nhân kẹt đôi chân trên đường
rầy, những bánh xe lửa nghiến qua, nát bét. Chị lại khóc và lo lắng. Tôi
biết chị thương Nhân lắm. Thương từ khi Nhân ở đỉnh cao cũng như lúc
Nhân ở vực sâu.
Có
hai cô nhà báo và anh chàng quay phim của Đài Truyền hình vào phỏng vấn
Nhân. Nhân được trở thành gương người tốt việc tốt. Nhân cầm bằng khen
và bao thư, cô nhà báo giương máy ảnh cứ hét lên: “Cười đi, cười
đi..1..2..3… chụp nè”. Máy quay phim chạy sè sè. Mặt Nhân nhăn nhúm vì
đau đớn. Chị Đầm thảng thốt lo âu. Hôm ngồi trên máy bay về lại Sài Gòn,
đọc trên báo thấy hình của Nhân, nụ cười như đang khóc.
Sài gòn, tháng 3.2011
ĐỖ DUY NGỌC